Buổi sáng sương giăng, Đà Lạt mờ ảo trong hơi lạnh và hương thông ẩm ướt.
Chiếc xe bảy chỗ của công ty lăn bánh chậm rãi trên con đường quanh co dẫn lên resort. Hạ Vy ngồi hàng ghế sau, tai nghe cắm sâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, cố tránh mọi ánh nhìn.
Phía trước, Trịnh Duy An ngồi cạnh tài xế, im lặng. Anh mặc áo khoác đen, tai nghe bluetooth lấp ló bên tai, vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng như thể chuyện đêm hôm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng Hạ Vy biết — anh nhớ.
Cô cũng không thể quên.
Khoảng cách giữa hai hàng ghế như một bức tường vô hình, ngăn cách hai người từng từng cùng nhau đi qua biết bao đêm mưa lạnh.
Resort nằm trên sườn đồi, giữa rừng thông và sương trắng. Phòng của đội sáng tạo được sắp xếp chung tầng, riêng cô và anh — vì lý do “thuận tiện trao đổi công việc” — được bố trí hai phòng cạnh nhau.
Khi nhận chìa khóa, cô khẽ cau mày:
“Thư ký của anh sắp xếp vậy sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt thản nhiên:
“Tôi sắp xếp.”
“Anh cố ý?”
“Nếu là cố ý,” – anh nhún vai – “thì cô tính làm gì?”
Cô mím môi, không đáp. Anh cười nhạt, rồi bước đi, để lại hương nước hoa thoang thoảng vương lại giữa khoảng không lạnh giá.
Buổi chiều, nhóm bắt đầu họp tại phòng hội nghị nhỏ. Trời Đà Lạt âm u, mưa bụi rơi lất phất bên ngoài.
Hạ Vy trình bày bản kế hoạch quảng bá “Mây Trắng” – ý tưởng về sự tự do, thoát khỏi ràng buộc. Khi cô nói, anh lặng im, chỉ nhìn cô – ánh mắt như xuyên thấu qua từng câu chữ.
Khi buổi họp kết thúc, mọi người tản ra. Chỉ còn hai người ở lại. Anh ngồi dựa lưng ghế, giọng trầm:
“Tự do, thoát khỏi ràng buộc… cô nghĩ thật sự có thứ đó à?”
“Có chứ.” – Cô đáp nhỏ. – “Nếu đủ dũng cảm.”
Anh khẽ cười:
“Nhưng bốn năm trước, cô lại chọn ràng buộc.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh mắt, giọng khẽ nhưng chắc:
“Vì tôi đã mất anh rồi, còn gì để tự do nữa đâu.”
Câu nói ấy khiến anh sững lại. Một thoáng, ánh mắt anh mềm đi, rồi nhanh chóng trở lại lạnh lẽo.
“Kết thúc buổi họp đi. Tối nay sẽ có tiệc nhóm, đừng trốn.”
Đêm xuống. Resort chìm trong ánh đèn vàng nhạt, mưa vẫn lất phất rơi.
Mọi người tụ tập trong phòng tiệc, tiếng cười, tiếng cụng ly vang lên rộn rã.
Hạ Vy ngồi một góc, ly rượu vang trong tay, ánh mắt lạc vào khoảng không. Cô uống ít, nhưng men rượu nhẹ khiến gò má cô ửng hồng. Cô cười với đồng nghiệp, nói chuyện đôi ba câu, cố gắng tự nhiên như không có gì.
Nhưng rồi, giữa đám đông, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. Không rời dù chỉ một giây.
“Cô uống nhiều rồi.” – Giọng anh trầm khẽ bên tai.
Cô giật mình, quay lại. Anh đã đứng phía sau từ khi nào, một tay cầm ly rượu, tay kia đút túi quần, ánh mắt nửa cảnh cáo, nửa dịu dàng.
“Tôi chỉ muốn thoải mái chút.” – Cô đáp.
“Thoải mái không có nghĩa là tự làm tổn thương mình.” – Anh nói khẽ, rồi cúi xuống gần hơn. – “Nếu say, tôi sẽ không bảo đảm mình giữ được bình tĩnh đâu.”
Cô khẽ rùng mình. Mùi hương anh — mát lạnh, trộn lẫn hương rượu — khiến tim cô loạn nhịp.
Cô bước lùi:
“Anh luôn thích ra lệnh nhỉ?”
“Chỉ với người từng khiến tôi mất kiểm soát.”
Cô im lặng. Anh cúi xuống, ánh mắt dừng ở môi cô, hơi thở nóng rực.
“Lâm Hạ Vy,” – anh nói chậm rãi – “tôi vẫn chưa học được cách quên em.”
Khi tiệc tan, cô trở về phòng, men rượu vẫn còn váng vất. Trời mưa to hơn, gió lạnh rít qua khe cửa. Cô ngồi xuống giường, ôm đầu, tự nhủ phải ngủ sớm để ngày mai họp tiếp.
Nhưng chưa đầy năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa — là anh. Áo khoác của anh ướt mưa, tóc hơi rối, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh làm gì ở đây?”
“Đưa cho cô tài liệu cuộc họp sáng mai.” – Anh giơ tập hồ sơ trong tay, giọng trầm.
Cô định nhận, nhưng anh không đưa.
“Tôi để trong phòng cô được chứ?”
Cô chần chừ, rồi khẽ gật.
Anh bước vào. Không khí trong phòng nhỏ hẹp, hơi ấm từ người anh nhanh chóng lấn át mùi ẩm lạnh.
Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn, nhưng không rời đi ngay. Thay vào đó, anh đứng gần cửa sổ, nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài kia.
“Đà Lạt vẫn như cũ. Mưa, lạnh, và cô đơn.”
“Cô đơn hay không, là do con người, không phải thời tiết.” – Cô đáp khẽ.
Anh quay lại, nhìn cô.
“Cô nói vậy, nhưng ánh mắt lại buồn hơn cả trời mưa.”
Cô mím môi, quay đi:
“Anh đến đây chỉ để nói thế sao?”
“Không.” – Anh tiến lại gần, mỗi bước như kéo căng khoảng không. – “Tôi đến để hỏi… nếu tôi nói vẫn còn yêu cô, cô sẽ làm gì?”
Trái tim cô như ngừng đập. Cô lùi lại, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, siết chặt.
“Đừng nói dối nữa, Hạ Vy. Khi tôi hôn cô, cô đã không đẩy tôi ra ngay.”
“Đó là phản xạ.” – Cô cố chối.
“Phản xạ?” – Anh cúi thấp đầu, ánh mắt dừng ở đôi môi đang run của cô. – “Vậy giờ tôi thử lại, xem phản xạ của cô là gì.”
Cô chưa kịp phản ứng, môi anh đã áp xuống.
Không còn sự giận dữ, không còn ép buộc – chỉ còn nỗi đau và khao khát dồn nén. Nụ hôn dịu hơn, chậm hơn, nhưng lại khiến cô nghẹt thở.
Cô run rẩy, tay chạm vào vai anh, muốn đẩy ra – rồi lại buông thõng.
Một giây, hai giây, rồi cô đáp lại. Nhẹ thôi, như thừa nhận rằng tất cả sự mạnh mẽ bấy lâu chỉ là giả vờ.
Khi tách ra, anh nhìn cô thật lâu, hơi thở gấp, giọng khàn khàn:
“Tôi không muốn hận nữa, Hạ Vy.”
“Nhưng chúng ta không thể quay lại.” – Cô nói khẽ, nước mắt lăn dài.
Anh khẽ cười, nụ cười vừa đau vừa dịu dàng:
“Tôi biết. Nhưng ít nhất… cho tôi được sai thêm một lần nữa, được không?”
Cô lặng người. Ngoài trời, tiếng mưa vẫn rơi – đều, dai dẳng, như tiếng thì thầm của số phận.
Cả hai im lặng rất lâu.
Rồi cô khẽ gật đầu.
Không vì tha thứ, không vì yếu lòng — mà vì trái tim cô chưa bao giờ thật sự dứt khỏi anh.