đêm ấy, anh là sai lầm của em

Chương 4: Giới Hạn Bị Phá Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối, tầng cao nhất của tòa nhà Trịnh Thịnh sáng đèn. Ánh sáng từ đèn trần phản chiếu trên mặt bàn kính, nơi đầy ắp hồ sơ, bản vẽ và mùi cà phê đậm đặc.

Chỉ có hai người ở lại – Hạ Vy và Trịnh Duy An.

Cô ngồi bên bàn dài, cắm cúi chỉnh lại bản thiết kế cuối cùng. Màn hình laptop hắt ánh sáng xanh lên gương mặt mệt mỏi nhưng cương nghị của cô.

Anh đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, im lặng nhìn ra thành phố đêm.

Không ai nói gì suốt một giờ đồng hồ.

Sự im lặng ấy không phải thoải mái, mà là thứ căng thẳng mỏng manh, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể bùng nổ.

Cuối cùng, Hạ Vy lên tiếng trước, giọng trầm nhẹ:

“Tôi đã sửa lại phần màu sắc theo yêu cầu của anh. Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ gửi qua mail để anh duyệt.”

Anh không quay lại. Chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, giọng lạnh nhạt:

“Cô vẫn luôn làm việc như vậy — cố gắng hoàn hảo để tránh sai sót, nhưng càng cố, lại càng lộ ra sự sợ hãi.”

Cô khựng tay.

“Tôi không hiểu ý anh.”

“Hiểu chứ.” – Anh xoay người, ánh mắt chạm vào cô, sâu và sắc. – “Cô sợ phạm sai lầm, vì từng tin rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời rồi.”

Cô nắm chặt bút, hơi thở nghẹn lại.

“Nếu anh muốn nói chuyện cá nhân, đây không phải lúc.”

Anh đặt ly rượu xuống bàn, tiến đến gần. Tiếng giày vang lên đều đặn trong không gian tĩnh lặng.

Cô nhìn thấy bóng anh phản chiếu trong mặt kính, càng lúc càng đến gần, cho đến khi hơi thở anh phả xuống gáy mình — nóng, sâu, khiến từng tế bào cô co rút lại.

“Vì sao rời đi?” – Anh hỏi, giọng khàn khàn. – “Bốn năm trước, chỉ một tờ giấy và một câu vĩnh biệt. Cô nghĩ tôi là kẻ dễ buông bỏ đến thế à?”

Cô đứng dậy, xoay người lại, cố giữ bình tĩnh:

“Tôi không muốn nói lại chuyện cũ.”

“Còn tôi thì muốn.” – Anh đáp, giọng thấp hơn. – “Muốn biết, rốt cuộc là tôi làm sai điều gì.”

“Anh không sai.” – Cô cười, nụ cười khô khốc. – “Sai là tôi.”

“Đúng, cô sai.” – Anh siết cằm cô, ánh mắt như thiêu đốt. – “Vì cô rời bỏ tôi. Vì cô để tôi sống trong địa ngục suốt bốn năm mà vẫn phải giả vờ không sao.”

“Buông ra, Trịnh Duy An!” – Cô vùng vẫy, giọng nghẹn lại.

Anh không buông. Cái siết càng chặt, như thể nếu lơi tay ra, cô sẽ tan biến lần nữa.

“Cô có biết mỗi đêm tôi đều tự hỏi – rốt cuộc là tôi không đủ tốt, hay là cô chưa từng yêu tôi?”

Ánh mắt anh lóe lên thứ gì đó mâu thuẫn – giận dữ, tổn thương, và khao khát.

Cô nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, nhỏ bé, yếu đuối, và… vẫn còn yêu.

“Tôi đã yêu anh.” – Giọng cô run rẩy, nặng nề. – “Nhưng khi đó, tôi không thể ở lại. Gia đình tôi… ép tôi phải cưới người khác để cứu công ty. Tôi không còn đường lui.”

Anh sững lại. Bàn tay siết nơi cằm cô khựng trong giây lát.

“Cô… nói gì?”

“Tôi bị ép phải chọn giữa anh và sự sống còn của cha tôi. Anh không biết sao? Anh luôn nghĩ tôi phản bội, nhưng thật ra… tôi chỉ chọn cách anh sẽ hận tôi, còn hơn là thấy tôi quỳ gối trước người khác.”

Không khí như bị rút cạn.

Trịnh Duy An im lặng thật lâu. Gương mặt anh căng cứng, ánh mắt dần chuyển từ phẫn nộ sang hoang mang.

“Tại sao không nói? Chỉ một lời thôi, tôi có thể chống lại cả thế giới vì cô.”

“Tôi biết.” – Cô nhìn anh, nước mắt rưng rưng. – “Nhưng khi đó, anh chỉ là một người khởi nghiệp chưa có gì. Tôi không muốn anh đánh mất mọi thứ vì tôi.”

Anh lùi lại một bước, như bị ai đó đánh vào ngực. Một thoáng sau, anh bật cười khẽ – tiếng cười lạnh lẽo đến đau lòng.

“Thì ra, cô tự cho mình quyền quyết định thay tôi. Cô gọi đó là hy sinh sao?”

Cô im lặng.

Anh nhìn cô thật lâu, rồi bất chợt vươn tay kéo cô lại, ôm ghì vào ngực.

“Bốn năm rồi, tôi vẫn chưa quên được cô, Hạ Vy.” – Anh thì thầm bên tai, giọng khản đặc. – “Dù là hận hay yêu, tôi đều không thể thoát ra được.”

Cô đứng yên trong vòng tay anh, trái tim đập loạn. Cả hai đều biết — giây phút này, ranh giới đã bắt đầu tan chảy.

Một giọt nước mắt rơi xuống áo sơ mi anh, thấm vào làn vải trắng.

“Chúng ta không thể quay lại.” – Cô nói khẽ, như lời cầu xin.

Anh siết chặt hơn, hơi thở gấp:

“Vậy ít nhất, để tôi quên cô bằng cách khác.”

Không đợi cô phản ứng, anh cúi xuống. Cái hôn ập đến – dữ dội, dồn nén, mang theo tất cả những năm tháng đau đớn và khao khát bị kìm nén. Cô đẩy anh ra, nhưng anh càng giữ chặt. Hơi thở hai người hòa lẫn, nóng rực, nghẹn ngào.

Một tiếng “choang” vang lên – ly rượu rơi xuống, vỡ tan trên sàn.

Cô giật mình, đẩy mạnh anh ra, lùi lại, tay run rẩy.

“Anh điên rồi! Đây là nơi làm việc!”

Anh cúi đầu, hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Khi ngẩng lên, ánh mắt anh đã lạnh đi, giọng khàn khàn:

“Cô đúng. Tôi điên thật. Nhưng không phải vì công việc, mà vì cô.”

Anh quay người, đi thẳng ra cửa.

Trước khi đi, anh dừng lại, không quay đầu:

“Ngày mai, tôi muốn cô tham gia buổi họp chiến lược ở Đà Lạt. Cả nhóm sẽ ở lại ba ngày. Chuẩn bị sẵn đi.”

Cửa đóng sầm lại.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Hạ Vy ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt trào ra.

Cô không biết mình sợ điều gì hơn – sự căm ghét của anh, hay ánh mắt dịu dàng thoáng qua khi anh nói câu “Tôi vẫn chưa quên được cô”.

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi.

Lần này, mưa không lạnh – mà ấm, như thể bầu trời cũng đang thở dài cho một tình yêu chưa kịp tàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×