Thành phố về đêm ngập trong mưa. Màn nước dày đặc trút xuống những tòa nhà lạnh lẽo, ánh đèn nhòe đi như vệt máu loang.
Tiếng còi cảnh sát vang vọng giữa không trung, chói tai nhưng vô hồn. Trong kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, khói súng vẫn còn quẩn quanh, mùi thuốc nổ trộn với sắt gỉ và hơi người.
Lâm Kha Duy bước vào, áo chống đạn vương đầy bụi. Mắt anh lạnh đến mức chẳng ai dám nhìn lâu. Ánh sáng từ đèn pin quét qua nền xi măng ướt, dừng lại trên một bóng người nhỏ đang ngồi tựa tường.
Cô – Trần Mẫn Vy – bị còng tay, mái tóc dài dính bết vì mưa và máu. Nhưng dù mệt mỏi, ánh nhìn cô vẫn kiêu hãnh, thậm chí là thách thức.
Anh ngồi xuống, ánh sáng hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt hổ phách ấy – vừa lạnh, vừa sáng – khiến anh khẽ siết tay lại.
“Con gái của Trần Long. Không ngờ kết cục lại thế này.”
“Tôi cũng không ngờ,” cô đáp khẽ, giọng lạc đi, “người bắt tôi… lại là anh.”
Khoảnh khắc đó, không khí đặc quánh lại.
Cô nhớ anh – ba năm trước, người từng cứu cô khỏi một vụ nổ, khi cô chưa biết anh là cảnh sát chìm.
Anh cũng nhớ cô – cô gái đã từng đứng giữa đống đổ nát mà vẫn ngẩng cao đầu, không sợ chết.
Giờ, hai kẻ từng lướt qua nhau trong bóng tối, lại ngồi đối diện với tư cách kẻ bắt – người bị bắt.
Một đồng đội báo cáo, giọng dứt khoát:
“Đội trưởng, cô ta sẽ được chuyển về tổng bộ sáng mai. Cấp trên muốn giữ cô ta làm nhân chứng.”
Kha Duy gật đầu, không nói gì. Khi bước ra cửa, anh nghe thấy giọng nói mảnh mai phía sau:
“Anh nghĩ bắt tôi là xong sao?”
“…”
“Nếu tôi chết, anh sẽ không bao giờ biết ai thật sự giết anh trai mình.”
Anh khựng lại. Bàn tay trên tay nắm cửa siết chặt. Mưa bên ngoài rơi nặng hạt hơn, như muốn xóa tan mọi âm thanh.
Ba giờ sáng.
Cơn mưa không dứt. Cô được đưa đến một biệt thự biệt lập ngoài thành phố – nơi không có ai ngoài anh và hệ thống giám sát kín.
Phòng cô ở nhỏ, chỉ có cửa sổ chấn song, giường sắt, một bóng đèn vàng.
Cô ngồi trên giường, quan sát anh đang kiểm tra lại vũ khí.
“Tôi tưởng cảnh sát chỉ biết tra hỏi ở đồn.”
“Tôi không tra hỏi.”
“Thế anh gọi việc này là gì?”
“Là bảo vệ.”
Cô bật cười, tiếng cười vang lên khô khốc:
“Bảo vệ bằng cách khóa tôi lại? Hay là… trói tôi đến chết?”
Anh im lặng, quay đi. Nhưng khi tay chạm cửa, anh nói nhỏ, gần như chỉ để mình nghe thấy:
“Tôi đang cứu cô khỏi những kẻ khác. Tin hay không tùy cô.”
Cửa đóng lại, để lại cô cùng sự im lặng và ánh đèn lạnh lẽo.
Đêm đầu tiên, Mẫn Vy không ngủ.
Cô nhìn qua camera giấu kín trên trần, biết anh đang quan sát. Cô bước đến cửa sổ, ánh trăng hắt qua, vẽ lên người cô một dải sáng bạc.
Cô ngồi xuống, ngửa cổ tựa tường.
Ánh sáng lấp lánh trên da cô, mềm mại và mong manh – nhưng trong mắt anh, nó nguy hiểm đến khó chịu.
Anh – người từng trải qua hàng chục vụ án, từng nhìn thấy máu và chết chóc – lại cảm thấy không thể rời mắt khỏi cô.
Ba ngày sau, cô thử trốn.
Hệ thống camera tắt được ba phút, khóa điện tử cần mười giây. Cô tính toán hoàn hảo, gần như đã thoát.
Nhưng ở khúc cua ngoài sân, anh xuất hiện – ướt sũng vì mưa, ánh mắt đen sâu.
Họ đứng đối diện nhau, chỉ cách vài mét.
“Anh định làm gì? Bắn tôi sao?” – cô nói, giọng thản nhiên.
“Không cần.” – Anh đáp.
“Vậy anh muốn tôi làm gì? Cúi đầu xin lỗi?”
“Tôi chỉ muốn cô sống.”
Cô bật cười. Một tiếng cười khẽ nhưng chua chát.
“Anh nghĩ tôi cần anh cứu à? Anh là ai, Lâm Kha Duy? Cảnh sát, hay kẻ muốn chuộc tội?”
Anh bước lại gần, mưa rơi trên vai, thấm vào áo sơ mi đen. Mỗi bước anh tiến tới, cô lại lùi một bước – cho đến khi lưng chạm tường.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân.
Hơi thở nóng của anh hòa vào không khí lạnh. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh – nơi ánh sáng và bóng tối va chạm dữ dội.
“Tôi không muốn làm hại cô,” anh nói chậm, “nhưng cô đừng ép tôi.”
“Ép anh?”
“Phải. Ép tôi nhìn cô như một tội nhân, trong khi bản thân lại không chắc mình có trong sạch không.”
Câu nói ấy khiến cô khựng lại. Trong khoảnh khắc, cơn giận và nỗi hận bị nén chặt trong tim cô bỗng trở nên mơ hồ.
Anh đưa tay, siết nhẹ cổ tay cô. Tiếng kim loại lạnh vang lên khi chiếc còng khóa lại.
“Ở lại đây. Nếu muốn sống.”
Rồi anh quay đi.
Cô nhìn theo, ánh mắt không còn hằn học, chỉ còn lại một thứ cảm xúc rối ren không tên.
Đêm ấy, cô ngồi bên cửa sổ. Gió thổi qua rèm, mang theo mùi mưa ẩm và lạnh.
Ánh trăng phản chiếu gương mặt cô – nửa sáng, nửa tối.
Cô nhớ lại ánh nhìn của anh khi nói “Tôi sợ… nếu thả cô ra, sẽ có người giết cô trước tôi.”
Sợ? Một người như anh, sao lại sợ?
Hay là… anh đang sợ mất kiểm soát?
Cô khẽ cười, vuốt sợi tóc dính trên má. Bên kia camera, cô biết anh vẫn đang nhìn.
Cô cố tình không tránh, chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ống kính, như một lời thách thức.
Ở phòng giám sát, anh siết chặt tay trên bàn.
Màn hình hiển thị khuôn mặt cô – đôi môi nhợt, đôi mắt sáng, dáng ngồi tĩnh lặng mà gợi cảm đến kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc, anh thấy nghẹt thở.
Không phải vì cô đẹp. Mà vì cô khiến anh nhận ra: anh đang dần không còn phân biệt được đâu là nhiệm vụ, đâu là cảm xúc thật.
Bên ngoài, mưa tạnh.
Tiếng gió luồn qua khe cửa, mang theo mùi đất ẩm.
Cô thì thầm, như nói với chính mình:
“Anh sẽ không giữ tôi mãi được đâu, Lâm Kha Duy. Một khi ánh sáng rọi đến… chính anh mới là kẻ bị phán tội.”
Ở phòng bên, anh nhắm mắt, dựa đầu vào ghế.
Trong bóng tối, tiếng tim đập của anh vang vọng cùng tiếng mưa còn sót lại.
Anh từng nghĩ ánh sáng là cứu rỗi. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh bỗng nhận ra — đôi khi, chính ánh sáng cũng có thể thiêu đốt.