đêm, còng và ánh mắt anh

Chương 2: Bóng Tối Rượt Đuổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa bắt đầu nặng hạt, rơi lộp độp lên khung cửa sắt lạnh. Trong căn biệt thự ngoại ô bị cô lập, Ngạn đặt tách cà phê xuống bàn, đôi mắt anh lướt qua màn hình giám sát. Mọi thứ vẫn yên tĩnh — quá yên tĩnh.

Anh đã quen với sự im lặng, nhưng không phải kiểu im lặng khiến người ta nghe rõ nhịp tim của chính mình. Từ khi nhận nhiệm vụ “bảo vệ nhân chứng” này, anh biết sẽ có ngày, cơn giông thật sự kéo đến.

Ở tầng trên, Lâm Yên đứng bên cửa sổ, tấm màn trắng lay nhẹ theo gió. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt cô — lạnh, đẹp và lạc lõng như một bức tượng. Mấy ngày bị giam lỏng trong căn nhà này khiến cô thấy như mình đang ở một thế giới khác: không lối thoát, không tự do, chỉ có ánh nhìn của người đàn ông kia theo dõi từng cử động của cô.

Cô không biết anh là ai. “Cảnh sát bảo vệ nhân chứng” – cái danh ấy nghe ra có vẻ hợp lý, nhưng sự bình tĩnh quá mức của anh, và ánh mắt sắc lạnh khi cô thử thách, khiến cô nghi ngờ.

Tiếng chuông báo động chợt vang lên. Một tiếng “tít” ngắn, sau đó là âm thanh điện bị ngắt.

Màn hình trước mặt Ngạn tắt phụt.

Anh đứng bật dậy, rút súng, giọng trầm thấp:

– Xuống tầng hầm. Nhanh.

Lâm Yên giật mình.

– Chuyện gì xảy ra?

– Có người đến.

Câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng trong mắt anh thoáng qua tia căng thẳng. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh ra khỏi phòng.

Tiếng kính vỡ, tiếng bước chân ướt át vang lên từ hành lang. Lâm Yên quay đầu nhìn lại, thấy bóng người mặc áo đen đang phá cửa, súng lăm lăm.

Ngạn kéo cô vào thang máy nhỏ phía sau kệ sách. Cánh cửa khép lại, chỉ còn tiếng tim đập loạn nhịp. Cô hít thở gấp, mùi da, mùi thuốc súng, và hơi thở đàn ông bao quanh khiến cô choáng nhẹ.

– Anh là ai thật sự? – cô hỏi, giọng run nhưng ánh mắt sắc bén.

Ngạn không trả lời. Chỉ khi tiếng thang máy dừng lại ở tầng hầm, anh mới nhìn cô thẳng:

– Người muốn giết cô không chỉ là kẻ thù của cha cô. Cô đang bị săn bởi chính tổ chức của ông ta.

Cô sững người.

– Anh nói dối.

– Tin hay không tùy cô. Nhưng nếu muốn sống, đi theo tôi.

Anh đẩy cửa thép, bên ngoài là màn mưa đêm xối xả. Một chiếc xe đen đỗ sẵn, biển số bị che.

Tiếng đạn vang lên phía sau, ánh chớp lóe sáng. Ngạn đẩy Lâm Yên vào xe, nghiêng người bắn trả. Một viên đạn sượt qua vai anh, mùi máu tanh thoảng trong không khí.

Cô run rẩy, bàn tay vô thức nắm lấy cổ tay anh.

– Anh bị thương rồi!

– Không sao.

Anh khởi động xe, bánh xe trượt trên mặt đường ngập nước. Qua kính chiếu hậu, ánh đèn xe truy đuổi lao tới, xé toạc màn đêm.

– Họ là ai? – cô hét lên trong tiếng mưa.

– Người của hắn. – Giọng Ngạn trầm, khàn. – Cô nghĩ cha cô chỉ là một doanh nhân sao? Ông ta điều hành cả đường dây buôn lậu vũ khí.

Cô im lặng, nước mắt hòa với nước mưa. Cả thế giới cô biết dường như đang sụp đổ.

Ngạn nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt phức tạp. Anh không biết mình đang bảo vệ hay đang giam cầm cô nữa. Mỗi khi cô nhìn anh bằng đôi mắt ấy — vừa sợ, vừa tin, vừa muốn phá hủy — anh thấy mình sắp vượt qua ranh giới giữa nhiệm vụ và tội lỗi.

Tiếng còi xe cảnh sát xa xa vang lên. Anh giảm tốc, rẽ vào con đường nhỏ ven rừng.

– Chúng ta đi đâu? – cô hỏi khẽ.

– Đến nơi an toàn.

– Nơi đó có tồn tại sao, khi chính anh cũng không tin vào nó?

Ngạn thoáng cười, không trả lời.

Xe lao vào màn đêm, bỏ lại phía sau ánh đèn rượt đuổi chớp nhoáng như ma trơi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Yên nhận ra: có lẽ, cả hai đều là tội nhân của ánh sáng — kẻ bị đuổi giết, và kẻ mang nhiệm vụ giết chính cảm xúc của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×