Đêm đã buông xuống. Mưa lất phất rơi, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc như muốn xé nát bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi của rừng. Lâm Yên đứng sau bụi rậm, đôi tay run nhẹ nhưng ánh mắt kiên quyết. Cô vừa biết sự thật về Ngạn – anh không phải đơn giản là “người bảo vệ nhân chứng”. Anh là cảnh sát chìm, sống giữa những kẻ cô từng tin tưởng, điều tra chính cha cô.
Tim cô đập mạnh. Nỗi phản bội như một con dao vô hình, đâm thẳng vào lồng ngực. Nhưng bên cạnh nỗi giận, là một cảm giác khác – một loại căng thẳng kỳ lạ khiến cô vừa sợ, vừa… bị cuốn.
Cô nín thở, bước ra khỏi nơi trú ẩn, len lỏi qua những tán cây ướt sũng. Cô không biết mình đi đâu, chỉ biết phải rời xa anh, phải rời xa người đàn ông khiến cô vừa căm ghét vừa tò mò đến mức đau lòng.
Bước chân cô vừa chạm vào bùn ướt thì tiếng cành cây gãy vang lên phía sau. Một bóng đen lao tới, vóc dáng cao lớn, cử chỉ nhanh nhẹn.
– Không… – cô lùi lại, tim nhảy thót.
Kẻ truy sát cô từ tổ chức của cha cô, nhận diện mục tiêu qua vết bẩn của ba ngày ẩn náu. Một cú nhảy vọt, tay hắn giật con dao, hướng thẳng vào cô.
Cô giật mình, hô lên, nhưng tiếng cô vừa vang thì một cánh tay chắc chắn kéo cô ra. Ngạn xuất hiện từ bóng tối, súng trong tay nổ liên tiếp. Ánh chớp lửa chiếu sáng khu rừng ẩm ướt.
– Tránh sang bên! – anh quát, giọng sắc lạnh như băng.
Một viên đạn sượt qua vai anh, khiến máu văng lên áo. Cô đứng lặng, sợ hãi đến mức không kịp phản ứng.
– Anh…! – cô hét.
Ngạn không nhìn cô, chỉ tập trung vào mục tiêu. Hắn trượt chân, trượt trên mặt bùn, và Ngạn tận dụng khoảnh khắc đó. Một cú hạ gọn khiến kẻ truy sát gục xuống, không còn nguy hiểm ngay lập tức.
Cô lao đến bên anh, áp tay lên vết thương. Máu còn ấm, ướt sũng cả tay cô.
– Anh… sao lại… – cô run rẩy, khóc khẽ.
Anh nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt dịu xuống lần đầu sau nhiều ngày căng thẳng:
– Tôi không muốn cô chạm vào vết thương này.
– Tôi không quan tâm! Anh suýt chết mà! – cô hét lên, giận dữ nhưng giọng lạc đi. – Anh đừng bao giờ dối tôi nữa!
Ngạn nhìn cô, khóe môi khẽ run, ánh mắt sâu và trầm. Anh muốn giải thích, nhưng cô đã quay đi, bước vào rừng, nước mưa tràn qua vai áo, hòa với máu anh trên tay cô.
– Đừng đi! – Anh gọi, nhưng cô phớt lờ.
Nhưng trước khi cô kịp bước quá xa, anh đã chụp tay cô, kéo sát vào người. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân. Cô hít thở gấp, nghe hơi thở anh, mùi mưa và mùi da thịt lẫn nhau.
– Tôi không muốn giết cô. Nhưng nếu cô tiếp tục bỏ đi như vậy… – giọng anh trầm, sắc bén.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như lắng lại. Chỉ còn hai người, giữa rừng, mưa, và nỗi nguy hiểm đang rình rập.
– Tôi… không hiểu… – cô thì thầm, giọng run. – Tại sao… anh lại cứu tôi? Sau tất cả…
Ngạn không trả lời ngay. Chỉ đặt tay lên vai cô, mạnh nhưng dịu dàng:
– Vì… tôi không thể để ai giết cô. Không ai.
Cô giật mình. Từ ánh mắt anh, cô thấy một điều gì đó chưa từng thấy – một cảm giác chân thật, không phải nhiệm vụ, không phải chiến lược. Chỉ là anh… muốn bảo vệ cô.
Tiếng mưa trút nặng hạt, hòa cùng tiếng thở dốc. Cô khẽ hít sâu, cảm nhận nhịp tim mình đập cùng nhịp tim anh, giữa nguy hiểm và sự thật chưa thể nói ra.
– Chúng ta phải đi. – Anh nhẹ nhàng nhắc, kéo cô chạy về hướng chiếc xe đen đỗ sẵn.
Họ lao qua rừng, bùn nhão nặng dưới chân, từng bước chân như một nhịp cầu nối giữa thù hận và sự sống. Mỗi lần Ngạn nhìn cô, trái tim anh lại nhói lên. Cô là người cần bảo vệ, nhưng cũng là người khiến anh không còn phân biệt được ranh giới giữa nhiệm vụ và cảm xúc.
Cuối cùng, họ tới chiếc xe. Anh bật máy, bánh xe trượt trên bùn ướt, bỏ lại phía sau tiếng chân truy đuổi.
Trong khoảnh khắc yên lặng trên con đường tách rừng, Lâm Yên quay sang anh, giọng thì thầm:
– Tôi… không biết nên ghét hay nên… tin anh nữa.
Ngạn chỉ nhìn thẳng, ánh mắt pha lẫn cơn giận, nỗi căng thẳng và một thứ gì đó… khó gọi tên.
– Chỉ biết sống sót thôi. – Anh nói, nhưng giọng lại như thừa nhận điều gì đó sâu kín.
Mưa tiếp tục rơi, rửa sạch máu và bùn đất trên người họ, nhưng không thể rửa sạch cảm giác vừa sợ hãi, vừa gần gũi giữa hai con người, giữa nhiệm vụ và trái tim.