đêm, còng và ánh mắt anh

Chương 4: Sự Thật Dưới Ánh Đèn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương phủ dày đặc quanh khu rừng. Ánh sáng mờ nhạt len qua ô cửa gỗ, phản chiếu lên gương mặt Lâm Yên đang còn chìm trong giấc mơ chập chờn.

Cô mơ thấy cha mình – người đàn ông luôn nghiêm khắc và đầy quyền lực – đang gọi cô trong một căn phòng đầy khói súng.

Và kế bên ông, là Ngạn.

Cô choàng tỉnh.

Ngạn đã dậy từ bao giờ. Anh đang lau súng, từng động tác điềm tĩnh đến lạnh lùng. Không còn vẻ lộn xộn hay mệt mỏi của kẻ vừa trải qua một đêm trốn chạy.

– Anh không ngủ sao? – cô hỏi khẽ.

– Không cần.

Câu trả lời ngắn gọn. Anh kiểm tra ổ đạn, động tác thành thục như phản xạ tự nhiên.

Cô nhìn theo, lòng nặng trĩu. Có gì đó ở anh... không giống một “vệ sĩ” hay “bảo vệ nhân chứng” mà cảnh sát đã nói với cô.

Cô đứng dậy, bước ra ngoài hít thở không khí. Ngôi nhà nằm giữa rừng, xung quanh chỉ có tiếng chim và mùi ẩm của đất. Mọi thứ dường như quá yên bình so với cuộc sống mà cô biết — cuộc sống của máu, quyền lực và phản bội.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Một âm thanh nhỏ, nhưng đủ để cô khựng lại.

Ngạn đang đứng ở cửa, tay siết chặt điện thoại, giọng anh trầm, khẽ nói gì đó.

Cô không nghe rõ, chỉ kịp thấy vài từ thoáng qua môi anh – “báo cáo”, “mục tiêu”, “vẫn an toàn”.

Cả cơ thể cô như đông cứng.

“Báo cáo.”

“Mục tiêu.”

Cô lùi lại, tim đập loạn.

Ngạn tắt máy, quay người lại. Ánh mắt anh chạm phải cô – ánh nhìn đó khiến cô biết mình đã nghe đủ để hiểu.

Không cần lời giải thích.

Không cần ai nói thêm.

– Là... cảnh sát? – giọng cô nghẹn lại. – Ngay từ đầu, anh tiếp cận tôi chỉ vì nhiệm vụ?

Anh im lặng. Cơn gió buổi sáng luồn qua mái tóc cô, thổi tung sợi tóc dính nước sương. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều không nói được gì.

– Anh diễn giỏi thật. – Cô bật cười, nhưng nụ cười méo mó. – Cứu tôi, bảo vệ tôi… chỉ để moi thông tin từ tôi thôi sao?

– Không phải. – Anh nói nhanh, lần đầu giọng anh mang theo chút nôn nóng. – Lúc đầu là nhiệm vụ. Nhưng sau đó…

– Sau đó thì sao? – Cô ngắt lời. – Sau đó anh thấy tôi đáng thương à? Hay là thấy hối hận khi phải dùng tôi làm công cụ?

Ngạn bước lên một bước, nhưng cô lùi lại, ánh mắt đỏ hoe.

– Cô không hiểu. Tôi được cài vào tổ chức của cha cô ba năm trước. Tôi phải giả làm người của hắn, sống giữa những kẻ sẵn sàng giết tôi chỉ vì một nghi ngờ nhỏ.

– Và rồi anh gặp tôi, con gái hắn, món quà hoàn hảo để anh hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?

– Không!

Giọng anh cao hơn, dội lại giữa căn nhà gỗ. Ánh mắt anh như bốc cháy, nhưng trong đó không có sự giận dữ – chỉ có nỗi tuyệt vọng.

– Tôi không ngờ mình sẽ quan tâm đến cô. Và tôi ghét điều đó.

Không khí nghẹn lại. Lâm Yên đứng im, tim cô thắt lại.

Một phần cô muốn tin, nhưng phần còn lại – phần đã bị phản bội quá nhiều lần – chỉ thấy cay đắng.

– Anh ghét à? – Cô thì thầm. – Tốt. Vì từ giờ, tôi cũng sẽ ghét anh.

Cô quay đi, bước nhanh ra ngoài.

Ngạn nắm lấy cổ tay cô, nhưng cô giật mạnh ra.

– Đừng chạm vào tôi!

Ánh mắt hai người giao nhau, giữa là khoảng cách mong manh của một hơi thở.

Ngạn buông tay. Anh không nói thêm gì nữa.

Bên ngoài, sương tan dần, để lộ con đường đất dẫn ra khỏi rừng. Lâm Yên bước đi, đôi giày dính đầy bùn, nhưng cô không ngoảnh lại.

Mỗi bước chân như rơi vào vực sâu trong tim mình.

Ngạn đứng nhìn, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, chia đôi thành hai nửa: một bên sáng, một bên tối.

Anh khẽ nói, gần như với chính mình:

– Tội nhân của ánh sáng... có lẽ là cả hai chúng ta.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×