Lâm Yên cảm thấy mình đang đứng trên một chiếc chảo nung chảy.
Bộ đồ bảo hộ màu be thoáng khí, chiếc mũ rộng vành và lớp kem chống nắng dày cộm vẫn không ngăn được hơi nóng dội thẳng lên da thịt. Cô là nhà khảo cổ học hàng đầu, nổi tiếng với sự tỉ mỉ và lý trí tuyệt đối. Cô đã vượt qua muôn vàn thử thách, nhưng lúc này, sự kiên nhẫn của cô đang bị thử thách bởi một thực thể còn khó lường hơn cả thiên nhiên hoang dã: người dẫn đường địa phương.
“Hoàng. Anh chắc chắn rằng bản đồ này là đúng chứ?” Lâm Yên cất giọng. Cô dùng tên phiên âm tiếng Việt vì nó nghe có vẻ chuyên nghiệp và dễ gọi hơn cái tên bản địa rắc rối của anh: Kaito.
Nam chính, người cô gọi là Hoàng, đang đứng cách đó vài mét, bóng anh đổ dài trên nền cát như một bức tượng đồng hun đúc từ nắng gió. Anh không mặc đồ bảo hộ. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đất nung, để lộ cánh tay rắn chắc, rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh mặt trời. Chiếc quần cargo sẫm màu có vẻ đã cũ kỹ, và đôi bốt da đã mòn vẹt. Anh là sự đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài khoa học, gọn gàng của cô. Anh là bản năng, còn cô là lý trí.
Hoàng không trả lời ngay. Anh chậm rãi di chuyển, dùng lưỡi liếm qua đôi môi khô khốc, động tác nhỏ nhưng mang vẻ hoang dã, khiến Lâm Yên vô thức nuốt khan.
"Cô Lâm," giọng anh trầm, khàn, như tiếng cát bị gió cuốn đi. "Nếu cô tin vào mảnh giấy và bản đồ số, cô đã không cần tôi. Đây là lãnh địa của tôi."
Lời nói đó không chỉ là sự khẳng định về chuyên môn mà còn là một lời tuyên bố quyền lực trong không gian này. Lâm Yên nhíu mày. Cô đã trả một cái giá cắt cổ để thuê anh, một người đàn ông được mệnh danh là "Bóng Ma của Acara" vì khả năng đi lại trong sa mạc mà không để lại dấu vết.
"Tôi thuê anh để đưa tôi đến tàn tích Ikanes. Tàn tích đó không nằm ở đây. Chúng ta đã đi sai hướng mười hai dặm." Cô nói, giọng cứng rắn như thể đang ra lệnh cho một cấp dưới.
Hoàng quay hẳn lại. Anh cao hơn cô rất nhiều, và khi anh đứng đối diện, cái bóng của anh che phủ một phần cơ thể cô, mang lại cảm giác nguy hiểm xen lẫn sự an toàn tạm thời.
Đôi mắt anh – xanh thẳm và sâu hun hút như bầu trời đêm sa mạc – nhìn thẳng vào cô, không chớp. Ánh mắt đó không có sự tôn trọng, không có sự lo lắng, chỉ có một thứ đánh giá trần trụi xuyên thấu mọi lớp phòng vệ của cô. Cô cảm thấy như anh đang lột trần linh hồn cô, hoặc tệ hơn, đang phác họa lại đường nét cơ thể cô trong tâm trí.
"Cô chỉ nhìn bản đồ, cô Lâm," Hoàng nói, giọng anh hạ thấp hơn một chút, càng làm tăng thêm sự căng thẳng im lặng giữa hai người. "Tôi ngửi thấy. Dưới lớp cát này, có hơi thở của Ikanes. Tin tôi, hoặc tự quay lại."
Lâm Yên siết chặt quai ba lô. Sự thiếu chuyên nghiệp này đáng lẽ phải khiến cô tức giận, nhưng thái độ bất cần và tự tin của anh lại khơi dậy một sự tò mò không lành mạnh. Anh là một người thợ săn, và cô là con mồi đang được anh dẫn vào sâu trong mê cung.
Cô quyết định nhượng bộ. "Được. Tối nay chúng ta dừng lại. Tôi cần xem xét lại dữ liệu vệ tinh."
Hoàng gật đầu, môi nhếch lên một nụ cười gần như vô hình—một dấu hiệu của sự chiến thắng khiến Lâm Yên thấy khó chịu.
...
Đêm buông xuống, sự khắc nghiệt của sa mạc biến đổi thành một sự lạnh lẽo đến thấu xương. Lâm Yên cuộn mình trong chiếc túi ngủ công nghệ cao, cố gắng tập trung vào màn hình máy tính bảng. Cô đang phân tích sóng điện từ dưới lòng đất.
Hoàng cắm trại cách cô chỉ vài mét. Anh không dùng lều. Anh chỉ trải một tấm vải bạt thô lên cát, nằm ngửa nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh cởi áo, chỉ mặc quần dài, để lộ tấm lưng rộng và những múi cơ bụng săn chắc được ánh trăng tô điểm.
Lâm Yên, dù đang cố gắng giữ sự chuyên nghiệp, không thể không liếc nhìn. Cô là một phụ nữ hiện đại, không hề e dè trước cơ thể đàn ông, nhưng cơ thể Hoàng toát ra một thứ sức mạnh nguyên thủy khiến cô cảm thấy bị đe dọa và bị kích thích.
Anh là sự cám dỗ của vùng đất cấm.
"Cô Lâm," giọng anh vang lên trong đêm tối, đột ngột đến mức cô giật mình. "Cô đang nhìn chằm chằm vào tôi."
Mặt Lâm Yên nóng bừng. Cô nhanh chóng quay đi. "Tôi đang cố gắng xác định vị trí của anh trên dữ liệu nhiệt. Đừng tự mãn."
Hoàng cười khẽ, âm thanh đó khô khốc như tiếng cát trôi. "Dữ liệu nhiệt của cô sẽ chỉ thấy nhiệt độ cơ thể của một người đàn ông khỏe mạnh. Không có gì bí ẩn đâu."
"Tôi chỉ muốn biết anh có ổn định thân nhiệt không. Nếu anh bị cảm lạnh, anh sẽ không dẫn đường tốt." Cô cố gắng biện minh một cách lý trí.
"Tôi ổn. Cô thì không."
"Anh nói gì?"
Hoàng chống khuỷu tay đứng dậy. Anh ngồi đối diện cô, chỉ cách cô một đống lửa nhỏ. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt góc cạnh của anh, khiến đôi mắt xanh càng thêm sáng rực và nguy hiểm.
"Cơ thể cô đang run. Cô đang sợ thứ gì đó, không phải cái lạnh." Anh nói, sự trực giác của anh đáng sợ như một loài thú săn mồi. "Cô sợ sự cô độc của nơi này, hay sợ người đàn ông đang ngồi cạnh cô?"
Lâm Yên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh đã chạm đến vết thương lòng của cô. Cô sợ sự cô độc, nhưng cô cũng sợ sự thân mật mà sự cô độc này có thể sinh ra.
Cô giữ vững phong thái. "Tôi sợ sự thiếu chuyên nghiệp. Tôi không muốn anh tưởng tượng ra những điều không có thật."
Hoàng đứng dậy, bước chậm rãi đến chỗ cô. Chiếc bóng của anh bao phủ cô hoàn toàn. Khoảng cách giữa họ đã tan biến.
Anh quỳ một gối xuống bên cạnh cô. Bàn tay anh đưa ra, không chạm, nhưng cô cảm thấy hơi ấm mạnh mẽ từ da thịt anh.
"Những điều không có thật?" Hoàng trầm giọng. Anh nghiêng người, đôi mắt anh khóa chặt lấy cô trong bóng tối. "Cô Lâm, trong sa mạc này, bản năng là sự thật duy nhất. Cô có dám thừa nhận những gì cô đang cảm thấy không?"
Bàn tay anh lướt nhẹ qua vai cô, chỉ là một cái chạm thoáng qua trên lớp vải thô, nhưng Lâm Yên cảm thấy như bị giật điện. Toàn bộ cơ thể cô căng cứng, và cô không thể thở.
"Tôi cảm thấy... nghi ngờ về khả năng dẫn đường của anh," cô cố gắng đẩy anh ra bằng lời nói, nhưng giọng cô lại rụt rè một cách đáng thất vọng.
Hoàng cười khẽ. Anh đưa bàn tay kia lên, chạm vào má cô, dùng ngón cái vuốt nhẹ lớp bụi cát bám trên da cô.
"Cô Lâm, cô đang nói dối," anh thì thầm, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô. "Nếu tôi đưa cô đến nơi, cô sẽ phải trả giá bằng sự thật của mình. Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ đến Ikanes vào sáng mai."
Anh rút tay lại đột ngột, đứng dậy và quay về chỗ ngủ của mình, để lại Lâm Yên trong bóng đêm tĩnh lặng, với má nóng ran, tim đập loạn xạ và cảm giác ham muốn bị cấm đoán lần đầu tiên trỗi dậy mãnh liệt sau nhiều năm kìm nén.
Cô biết, cuộc hành trình này sẽ không chỉ là tìm kiếm tàn tích cổ xưa. Nó là hành trình tìm kiếm bản năng của chính cô, dưới sự dẫn dắt nguy hiểm của người đàn ông hoang dã đó.