Lâm Yên gần như không ngủ được. Suốt đêm, cô nằm cuộn tròn trong túi ngủ, cơ thể không ngừng đấu tranh giữa sự lạnh lẽo bên ngoài và ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng. Ánh mắt xanh thẳm của Hoàng cứ ám ảnh, và hơi thở nóng rực của anh bên tai vẫn còn vương vấn.
Khi ánh bình minh đầu tiên nhuộm vàng đỉnh cồn cát, Lâm Yên vùng dậy. Cô cần hành động. Lý trí mách bảo cô phải kiểm soát tình hình, nếu không, cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy bản năng nguy hiểm mà Hoàng đang tạo ra.
Hoàng đã thức. Anh đang ngồi bên đống lửa tàn, dùng một lưỡi dao gọt hoa quả một cách điệu nghệ. Hình ảnh anh, trong ánh sáng ban mai, không bớt đi vẻ hoang dã mà còn thêm phần tinh anh, nguy hiểm.
"Chào buổi sáng, Cô Lâm," anh nói, không nhìn cô, nhưng rõ ràng đã nhận ra sự tỉnh giấc của cô. Giọng anh trầm và đều, như thể đêm qua không có bất cứ điều gì xảy ra.
"Hoàng, tôi muốn nói rõ về hợp đồng," Lâm Yên nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và chuyên nghiệp nhất có thể.
Anh đặt con dao xuống, chậm rãi đứng dậy và tiến về phía cô. Chiếc áo ba lỗ đã được anh khoác lên người, nhưng vẫn không che hết được sự vạm vỡ của bờ vai.
"Chúng ta không có thời gian cho thủ tục giấy tờ ở đây," anh nói, đôi mắt anh lại quét qua cô một lần nữa, chậm rãi và thô lỗ, như muốn nhấn mạnh rằng chỉ có quy luật của sa mạc là tồn tại.
Lâm Yên mở chiếc ba lô, lấy ra một máy tính bảng đã được bảo vệ kỹ lưỡng. "Tôi đã thêm một số điều khoản phụ lục. Đây là khu vực sinh tồn cao, chúng ta cần sự minh bạch."
Hoàng đưa tay ra nhận lấy. Ngón tay anh thô ráp, chai sạn, chạm thoáng qua vào tay cô. Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng một luồng điện giật lại truyền qua, khiến Lâm Yên rụt tay lại như bị bỏng.
Anh lướt qua màn hình, đôi mắt sắc bén lướt nhanh qua các đoạn văn.
Điều khoản bổ sung 1.3: Giới hạn tiếp xúc vật lý. Ngoại trừ các trường hợp khẩn cấp liên quan đến sinh tồn (cứu hộ, sơ cứu, giữ ấm), các thành viên trong đoàn thám hiểm phải duy trì khoảng cách tối thiểu một mét.
Hoàng khẽ nhếch môi. "Một mét? Cô Lâm, cô nghĩ cô đang thám hiểm trong phòng trưng bày sao? Điều khoản này vô lý."
"Đó là tiêu chuẩn an toàn. Nó giúp duy trì sự tập trung chuyên môn." Cô nhấn mạnh từ "chuyên môn".
"Không. Nó khiến cô căng thẳng hơn. Trong đêm, khi cô cần hơi ấm nhất, lý trí của cô sẽ phản bội cô." Anh nói thẳng thừng, chạm đúng vào điểm yếu. "Tôi sẽ sửa lại."
Anh lướt ngón tay cái lên màn hình, sửa lại điều khoản: Giới hạn tiếp xúc vật lý sẽ được áp dụng nếu... không có sự đe dọa trực tiếp nào đến tinh thần hoặc thể chất.
Hoàng quay sang nhìn cô, ánh mắt mang đầy sự thách thức: "Và ai là người quyết định cái gọi là 'đe dọa tinh thần' đó?"
"Chính chúng ta," Lâm Yên trả lời dứt khoát.
"Vậy thì, tôi nghĩ sự nhạy cảm thái quá của cô về đêm có thể được coi là một đe dọa tinh thần." Anh cười khẩy.
Lâm Yên gần như nổ tung. "Anh—!"
Cô hít một hơi sâu. Cô không được để anh khiêu khích.
Điều khoản bổ sung 2.1: Phân chia nhiệm vụ và trách nhiệm. Người dẫn đường chỉ tập trung vào địa hình và an toàn. Nhà khảo cổ chịu trách nhiệm về bản đồ, dữ liệu và thiết bị. Không được can thiệp vào công việc của nhau.
"Đây là điều tôi không đồng ý," Hoàng ngắt lời. Anh đẩy máy tính bảng về phía cô, ngón tay anh chỉ vào một dòng chữ. "Nếu cô cứ cố chấp đi theo dữ liệu lỗi thời của cô, tôi có quyền can thiệp để tránh nguy hiểm."
"Anh chỉ đang muốn thao túng chuyến đi của tôi!" Cô nghi ngờ.
"Tôi chỉ muốn chạm đến Ikanes, cô Lâm," anh nói, giọng anh lại mang vẻ đa nghĩa. "Và cô đang chạm đến sự kiên nhẫn của tôi."
Anh không để cô kịp phản ứng, anh nắm lấy cổ tay cô một cách dứt khoát. Lực tay anh mạnh và nóng đến bất ngờ.
"Ký đi," anh ra lệnh. "Tôi muốn đi. Nhưng tôi sẽ thêm một điều khoản cuối cùng, không thể thương lượng."
Hoàng dùng ngón tay thô ráp của mình ấn vào màn hình máy tính bảng, nhập vào một dòng chữ mới, khiến Lâm Yên cảm thấy như cô đang ký vào một khế ước máu chứ không phải hợp đồng lao động.
Điều khoản bổ sung 4.0 (Hoàng): Khi một bên cảm thấy kiệt sức và không thể tự chăm sóc, bên còn lại có quyền và nghĩa vụ chăm sóc bằng mọi biện pháp cần thiết, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc chia sẻ nhiệt độ cơ thể và sự tiếp xúc vật lý sâu sắc để đảm bảo sự sống sót về mặt tinh thần.
Lâm Yên đọc đi đọc lại câu đó. Nó là một lời biện minh hoàn hảo cho những gì đã xảy ra đêm qua, và cho những gì có thể xảy ra tiếp theo. Nó là sự hợp pháp hóa của bản năng.
"Cái này là gì? Đây là một trò đùa, Hoàng!" Cô giận dữ giật tay khỏi anh, da thịt cô như bị lửa đốt bởi sự chạm của anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt xanh lấp lánh như cát dưới nắng gắt. "Không phải. Đó là Luật Sa mạc. Cô Lâm, sa mạc không quan tâm đến lý trí hay sự chuyên nghiệp của cô. Nó chỉ quan tâm đến sự sống và nhu cầu. Cô có thể ký và sống sót, hoặc cô có thể quay lại. Quyền lực lựa chọn là ở cô."
Hoàng đưa chiếc máy tính bảng về phía cô, áp sát vào cơ thể cô. Lần này, anh cố tình để bàn tay anh chạm vào eo cô, nơi cô không được bảo vệ bởi lớp vải dày. Anh tạo ra một khoảnh khắc thân mật không thể trốn tránh.
"Ký đi. Hoặc để tôi trả cô về." Lời nói của anh là một sự đe dọa và một lời mời gọi cùng lúc.
Lâm Yên cảm thấy mình bị mắc kẹt. Cô cần anh để tìm ra Ikanes. Cô cần sự tồn tại hoang dã, không thể đoán trước của anh. Và sâu thẳm trong lòng, cô biết, cô muốn sự gần gũi nguy hiểm này.
Cô đưa ngón tay lên màn hình, chữ ký điện tử được tạo ra.
"Tốt," Hoàng thì thầm, nụ cười chiến thắng nở rộ trên môi. Anh dựa người vào cô thêm một chút, hơi thở ấm nóng lướt qua cổ cô. "Giờ thì, cô thuộc về lãnh địa của tôi. Tuyệt đối nghe theo."
Anh buông cô ra, thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Lâm Yên đứng bất động, cảm giác như cô vừa bán đứng linh hồn mình. Cô đã ký vào một hợp đồng không chỉ về công việc, mà còn về quyền lực và bản năng.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, người dẫn đường đang tiến vào sa mạc vô tận. Bàn tay chạm vào eo cô vừa rồi vẫn còn nóng rát, như một dấu ấn sở hữu thô bạo nhưng không thể chối từ.
Hành trình của cô bắt đầu.