đêm dông bão

Chương 6: LỜI NÓI KHIÊU KHÍCH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn đêm buông xuống hẻm núi sâu mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ. Lửa trại nhỏ cháy liu riu, là nguồn sáng và hơi ấm duy nhất giữa bóng tối thăm thẳm. Lâm Yên ngồi đối diện Hoàng, cố gắng duy trì khoảng cách tối thiểu mà cô đã quy định, nhưng sự va chạm ban trưa đã khiến mọi ranh giới trở nên vô nghĩa. Vết bầm trên vai cô đã dịu đi nhờ thuốc mỡ của anh, nhưng cảm giác nhạy cảm trên da thịt vẫn còn đó.

Hoàng đang mài con dao săn của mình, lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu ánh lửa. Anh bình thản, dường như đã quên mất hành động thân mật cưỡng bức lúc trưa, nhưng Lâm Yên biết anh đang quan sát cô qua ánh lửa.

"Hoàng," Lâm Yên lên tiếng, giọng cô cố gắng giữ sự sắc bén. "Anh không nên vi phạm hợp đồng một cách trắng trợn như vậy."

Anh dừng mài dao, ngước mắt lên nhìn cô. Ánh mắt anh không có vẻ hối lỗi, chỉ có sự thờ ơ và châm biếm.

"Vi phạm? Tôi đã chữa trị vết thương cho cô theo Điều khoản 4.0. Đó là nghĩa vụ," anh đáp.

"Sự 'nghĩa vụ' của anh đã vượt quá mức cần thiết. Anh đã... cố tình xâm phạm không gian cá nhân của tôi." Cô nói, từ "xâm phạm" nghe cứng nhắc, không thể truyền tải hết sự bối rối và kích thích mà cô đã trải qua.

Hoàng nhếch môi cười. "Cô Lâm, cô cần phải học cách sử dụng từ ngữ chính xác. Cô không hề bị xâm phạm. Cô đã cố gắng giấu sự yếu đuối, và tôi đã khai thác nó để đảm bảo sự sống. Nếu cô nói 'xâm phạm', cô đang hạ thấp ý nghĩa của từ đó."

Anh đặt lưỡi dao vào vỏ. Sự lạnh lẽo của kim loại dường như tương phản với sự nóng bỏng trong lời nói của anh.

"Cô luôn sống trong một thế giới sạch sẽ và có trật tự. Mọi thứ được phân loại, dán nhãn, và dễ đoán," Hoàng bắt đầu, giọng anh chuyển sang một điệu bộ thăm dò hơn. "Nhưng cô đến đây, đến lãnh địa hoang dã này, không phải để tìm tàn tích, mà là để tìm kiếm một thứ mà lý trí cô đã chối bỏ."

Lời nói của anh chạm đến vết thương lòng mà cô luôn che giấu—sự cô đơn và khao khát thoát khỏi vỏ bọc lý trí hoàn hảo.

"Anh đang cố ý phân tích tâm lý tôi," Lâm Yên phản công, cố giữ giọng nói không run rẩy.

"Không. Tôi đang thấy sự thật." Hoàng dựa người ra sau, ánh mắt anh đầy vẻ khiêu khích. "Cô sợ gì nhất? Sợ thất bại trong công việc? Hay sợ phải chấp nhận rằng có một thứ mãnh liệt hơn mọi công trình nghiên cứu của cô?"

Anh đưa tay ra, chạm vào mép chiếc cốc kim loại của cô. Ngón tay anh thô ráp, nhưng cái chạm đó lại nhạy cảm đến kinh ngạc.

"Cô giống như một ngọn lửa bị dập tắt, chỉ còn lại than nóng. Cô đi tìm cổ vật, trong khi thứ cô cần tìm là sức nóng và bản năng đã bị cô vứt bỏ ở đâu đó trong thành phố văn minh kia."

Lâm Yên cảm thấy một sự uất ức và giận dữ dâng trào. Anh không chỉ xúc phạm đến chuyên môn của cô mà còn lột trần nội tâm cô.

"Tôi là một nhà khoa học. Tôi không để bản năng điều khiển," cô nghiến răng. "Tôi không giống anh, sống như một người rừng không có quy tắc, không có mục tiêu ngoài việc săn bắn và tồn tại thô thiển."

Hoàng cười lớn. Âm thanh đó vang vọng trong hẻm núi, mang đầy sự chế nhạo.

"Thô thiển? Cô nghĩ sống trong những quy tắc nhân tạo là cao quý hơn sao?" Anh nghiêng người về phía cô, khoảng cách lại bị rút ngắn. "Ở đây, sự sống sót là quy tắc duy nhất. Và cô, cô Lâm, cô đang phụ thuộc vào sự 'thô thiển' của tôi để thở, để đi, để được chữa trị."

Anh nhìn thẳng vào vai cô, nơi có vết bầm được anh xoa thuốc. "Cô ghét tôi, nhưng cơ thể cô lại rung lên vì cái chạm của tôi. Cô khinh thường sự thô thiển, nhưng lại thèm muốn sức mạnh đó. Đừng nói dối bản thân, cô Lâm."

"Tôi... tôi chỉ phản ứng với nguy hiểm," cô lắp bắp.

"Thử thách? Vậy thì, đây là một thử thách."

Hoàng đột ngột đưa tay ra, nắm lấy cằm cô một cách nhẹ nhàng nhưng không thể kháng cự. Anh ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Hơi thở anh nóng rực và mang theo mùi hương thảo dược.

"Tôi sẽ dạy cô về sự thô thiển này. Về bản năng này. Tôi sẽ chứng minh rằng ngọn lửa trong cô còn mạnh hơn bất kỳ bản đồ hay lý trí nào."

Anh không hôn cô. Anh chỉ giữ cô ở đó, trong tư thế chờ đợi và thân mật tối đa, để Lâm Yên cảm nhận được ý chí và ham muốn chiếm hữu của anh đang được phóng đại.

Sau một vài giây đày đọa, anh buông tay.

"Giờ thì, tiếp tục phân tích dữ liệu của cô đi. Đừng lãng phí thời gian. Nhưng hãy nhớ," anh thì thầm, giọng anh trầm đục và đầy ám ảnh. "Trong lãnh địa của tôi, tất cả mọi sự cô độc đều sẽ bị chữa lành bằng hơi ấm của tôi."

Lâm Yên cảm thấy toàn thân cô rung động không ngừng. Cô không thể làm việc. Cô không thể nghĩ. Lời nói của anh đã hạ gục mọi hàng rào phòng thủ mà cô xây dựng. Anh đã thành công khiêu khích cô bằng lời nói và chứng minh rằng sự căng thẳng này không chỉ là vật lý, mà là một cuộc chiến ý chí mà cô đang thua.

Cô cắn chặt môi, quyết tâm phải chứng minh anh sai. Cô sẽ tìm thấy tàn tích, và cô sẽ rời đi mà không bị anh chinh phục hay đánh dấu một lần nào nữa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết, đó chỉ là một lời hứa hão huyền với bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×