đêm dông bão

Chương 5: VẾT THƯƠNG BÍ MẬT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái hôn nhẹ của Hoàng lên vết thương ban nãy đã ám ảnh Lâm Yên suốt quãng đường còn lại của buổi sáng. Nó là một sự xâm phạm tinh tế, một hành động thân mật không thể giải thích bằng bất kỳ điều khoản nào của hợp đồng, nhưng cô không có cách nào để chất vấn anh.

Họ dừng chân nghỉ trưa tại một khe đá nhỏ, nơi có bóng râm hiếm hoi. Lâm Yên cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, sự cố gắng duy trì phong thái chuyên nghiệp đã tiêu hao hết năng lượng của cô.

Trong lúc chuẩn bị đồ ăn, Hoàng quan sát cô với vẻ nghi ngờ.

"Cô đang giấu tôi điều gì đó, Cô Lâm," anh nói.

"Tôi không giấu gì cả. Tôi chỉ mệt mỏi," cô đáp, tay cô run nhẹ khi mở hộp thức ăn.

"Không phải. Cô đang cố tình che giấu một vết thương lớn hơn. Từ lúc cô trượt chân, cô đã giữ vai bên trái quá cứng nhắc." Hoàng là một người thợ săn, và anh không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào của sự yếu đuối.

Lâm Yên gần như nín thở. Vai trái của cô đã bị va đập mạnh vào vách đá khi Hoàng kéo cô lại. Cô đã cố chịu đựng cơn đau rát âm ỉ, không muốn anh có thêm bất kỳ cớ nào để can thiệp hay chăm sóc cô.

"Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là một vết bầm nhỏ," cô nói dối, cố ý nghiêng người để che đi vai mình.

Hoàng nhếch mép, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Anh đứng dậy, bước đến gần cô. Hành động của anh nhanh như cắt, không có sự cảnh báo.

"Chúng ta đã ký hợp đồng, Cô Lâm. Sự sống sót của cô là ưu tiên hàng đầu. Và tôi không chấp nhận sự không trung thực trong lãnh địa của tôi."

Anh túm lấy bả vai cô, lực tay mạnh mẽ và đầy quyền lực. Lâm Yên rên lên một tiếng nhỏ vì đau.

"Bỏ tôi ra, Hoàng!" Cô cố gắng giãy giụa.

Anh hoàn toàn phớt lờ sự phản kháng của cô. Bàn tay kia của anh nhanh chóng kéo khóa chiếc áo thám hiểm chuyên dụng của cô xuống.

"Tôi sẽ kiểm tra. Nếu là vết bầm, tốt. Nếu là rách da sâu, cô sẽ hối hận vì đã giấu tôi." Giọng anh trầm thấp, mang theo sự đe dọa và áp chế.

Chiếc áo thám hiểm được thiết kế để giữ phom dáng, nhưng Hoàng mạnh mẽ kéo nó trễ xuống khỏi vai cô.

Dưới ánh sáng gay gắt của mặt trời, làn da trắng ngần của Lâm Yên lộ ra một vết bầm tím lớn, kéo dài từ xương quai xanh đến bả vai. Nơi va chạm đã chuyển sang màu đỏ sậm, có dấu hiệu sưng tấy.

Và quan trọng hơn, dưới chiếc áo lót thể thao (sport bra) mỏng manh, một phần đường cong bầu ngực của cô bị lộ ra ngoài một cách không chủ ý.

Lâm Yên xấu hổ đến tột độ. Cô chưa bao giờ để một người đàn ông nhìn mình trong tình trạng yếu đuối và bán khỏa thân như vậy.

Hoàng nhìn chằm chằm vào vết thương, nhưng Lâm Yên cảm nhận được ánh mắt anh đang quét qua đường cong cơ thể cô. Ánh mắt đó chậm rãi, tỉ mỉ, không vội vã, như một nhà điêu khắc đang nghiên cứu tác phẩm của mình.

Anh không bình luận gì về cơ thể cô. Anh chỉ tập trung vào vết thương.

"Không rách da. Nhưng bị va đập rất mạnh," anh nói. "Cô đã kìm nén cơn đau. Dại dột."

Anh lấy ra một loại thuốc mỡ thảo dược màu xanh sẫm, thứ mà anh luôn mang theo trong bộ dụng cụ sinh tồn.

"Cởi ra," anh ra lệnh, ánh mắt anh khẳng định rằng anh không chấp nhận sự thương lượng nào.

"Tôi có thể tự làm," cô cố gắng níu kéo chút phẩm giá còn lại.

"Không," anh nói, giọng anh lạnh lùng và dứt khoát. "Cô sẽ không thể xoa đều, và cô sẽ bị mất thăng bằng khi cởi áo. Tôi phải đảm bảo rằng vết thương được chữa trị tốt nhất. Luật 4.0."

Lâm Yên hiểu rằng anh đang dùng hợp đồng để hợp pháp hóa sự thân mật này. Cô không còn lựa chọn nào. Cô không muốn cơn đau này tồi tệ hơn.

Cô run rẩy, đưa tay lên kéo dây áo lót thể thao xuống một chút, chỉ đủ để lộ phần vai bị bầm.

"Chỉ cần phần này thôi," cô thì thầm, giọng cô nghẹn lại vì sự bị động này.

Hoàng nhìn cô, ánh mắt anh hơi sắc lạnh và thăm dò. Anh tiến đến gần hơn, khuỵu gối xuống ngang tầm cô. Khoảng cách gần đến mức Lâm Yên có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay anh.

Anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết bầm. Sự chạm của anh nóng bỏng và dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Lâm Yên rùng mình, không phải vì đau, mà vì sự nhạy cảm mới lạ này.

"Hít sâu," anh ra lệnh.

Anh dùng một lượng thuốc mỡ lớn, xoa đều lên vết bầm. Bàn tay anh lướt đi lướt lại trên da thịt cô, mát lạnh và mạnh mẽ. Sự xoa bóp của anh xoa dịu cơn đau, nhưng đồng thời lại kích thích những vùng da khác.

Mỗi lần anh xoa mạnh hơn, cơ thể cô lại cong lên một chút, vô tình cọ xát vào tay anh nhiều hơn. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, nhưng những tiếng thở dốc vẫn thoát ra không kiểm soát.

"Thư giãn," Hoàng nói, giọng anh trầm hơn, gần như là một lời khuyến khích hơn là mệnh lệnh. "Nếu cô càng căng thẳng, tôi càng phải xoa mạnh hơn để máu lưu thông."

Anh cố tình di chuyển ngón tay xuống gần đường viền áo ngực cô hơn, nơi làn da nhạy cảm nhất. Lông tay thô ráp của anh cọ xát vào da thịt cô.

Lâm Yên cảm thấy một ngọn lửa cháy rực bên trong. Sự chăm sóc này là sự tra tấn ngọt ngào.

Sau khi xoa thuốc xong, Hoàng không vội buông tay. Anh nán lại, dùng ngón tay cái vẽ nhẹ một đường viền quanh vết bầm.

"Xong," anh nói, giọng anh trở nên trầm đục hơn. "Nhưng cô phải để vết thương thông thoáng một lúc."

Anh đứng dậy, điềm nhiên quay lưng về phía cô.

Lâm Yên vội vàng kéo chiếc áo lên, nhưng cơ thể cô vẫn còn nóng rực và nhạy cảm dưới sự chạm của anh. Cô biết, anh không chỉ nhìn thấy vết bầm. Anh đã nhìn thấy sự yếu đuối của cô, và đã khai thác nó để xâm nhập vào ranh giới cá nhân của cô một cách hợp pháp.

Cô đã bị anh đánh dấu không chỉ bằng lời nói mà bằng cả sự chăm sóc thô bạo và sự khám phá cơ thể cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×