1.1. Nữ Hoàng Đấu Giá
Ánh đèn chùm pha lê đổ bóng xuống sàn cẩm thạch đen lấp lánh của Hội trường Đấu giá Kim Nguyệt. Không khí đặc quánh mùi tiền bạc và quyền lực.
Trên bục, chiếc búa gõ xuống lần thứ ba kết thúc màn đấu giá viên kim cương “Huyết Trăng” trị giá sáu trăm triệu đô la. Người chiến thắng không phải là Lục Minh Viễn – vị Tổng tài trẻ tuổi kiêu ngạo của Lục thị, người luôn nắm chắc mọi thứ trong tay – mà là một cái tên hoàn toàn xa lạ: Lạc Nhan.
Lục Minh Viễn, áo vest Ý cắt may hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại lóe lên tia hứng thú lẫn khó chịu. Hắn đã theo đuổi viên kim cương này suốt ba tháng.
“Cô Lạc, chúc mừng.” Hắn nhàn nhạt nói, giọng trầm ấm nhưng mang theo sự áp chế vô hình.
Lạc Nhan, dưới lớp trang phục dạ hội đỏ rực như máu, chậm rãi quay đầu. Chiếc váy ôm sát cơ thể cô, tôn lên vòng eo con kiến và đường cong chết người. Mái tóc đen dài uốn lượn như suối, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Cô đẹp, sắc sảo, và lạnh lùng đến mức khiến người ta phải nín thở.
“Cảm ơn Tổng tài Lục. Chỉ là tôi thấy nó đẹp, nên muốn sở hữu. Phụ nữ chúng tôi thường hành động theo cảm xúc.” Giọng cô trầm khàn, mang theo sự tự tin tuyệt đối.
Năm năm trước, An Dao đã chết. Cô thiên kim ngây thơ của An gia đã bị chính người thân và người yêu phản bội, đẩy xuống vực thẳm. Năm năm sau, cô trở lại với cái tên Lạc Nhan – Tổng tài của Tập đoàn L., một đế chế công nghệ bí ẩn mới nổi ở nước ngoài. Mục đích duy nhất của cô: Báo thù. Và Lục Minh Viễn chính là bước đầu tiên trong bản kế hoạch trả thù tỉ mỉ của cô.
Hắn tiến lại gần hơn, mùi hương gỗ tuyết tùng và hổ phách từ người hắn bao trùm lấy cô. "Cô Lạc dường như rất hứng thú với những thứ thuộc về Lục thị."
"Không phải Lục thị," Lạc Nhan hơi nghiêng đầu, để lộ chiếc khuyên tai tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn. "Là những thứ tôi thích, Tổng tài Lục. Và tôi luôn có được thứ mình muốn."
1.2. Món Nợ Phải Trả
Sự kiêu ngạo của Lạc Nhan không làm Lục Minh Viễn giận dữ, mà ngược lại, càng khiến hắn bị thu hút. Đây là người phụ nữ duy nhất dám thách thức hắn công khai như vậy trong nhiều năm qua.
"Tôi có một giao dịch muốn đề nghị với cô, cô Lạc." Lục Minh Viễn không vòng vo. "Chúng ta nói chuyện riêng được chứ?"
Lạc Nhan khẽ nhếch môi, ánh mắt quét qua khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đó. Món nợ hận thù của cô, sắp được thanh toán. "Phòng VIP tầng trên. Mười phút."
Trong căn phòng VIP sang trọng, ánh nến lấp lánh trên ly rượu vang đỏ. Lạc Nhan ngồi đối diện Lục Minh Viễn, cô không cần chờ đợi, chủ động đưa ra yêu cầu trước:
"Tôi biết Tổng tài Lục muốn đối tác để thâm nhập vào thị trường công nghệ Bắc Âu. Tập đoàn L. của tôi có thể làm được điều đó."
Lục Minh Viễn nhíu mày. "Điều kiện?"
Lạc Nhan đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng va chạm sắc lạnh. Cô từ từ cúi người về phía trước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lục Minh Viễn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng mang mùi hoa hồng Bulgaria trên làn da cô.
"Điều kiện của tôi rất đơn giản. Kết hôn với tôi."
Minh Viễn hoàn toàn sững sờ. Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào cô, tìm kiếm một chút đùa cợt. "Cô Lạc đang đùa?"
"Đây là hợp đồng, Tổng tài Lục," Lạc Nhan cười khẩy, giọng nói như tiếng băng tan chảy. Cô lấy ra một tập tài liệu mỏng, đẩy về phía hắn. "Hôn nhân giả, kéo dài một năm. Chúng ta trao đổi lợi ích. Anh có được thị trường Bắc Âu. Tôi... có được danh phận cô Lục."
"Danh phận? Với vị thế của cô, bất kỳ ai cũng sẵn lòng cung cấp một danh phận hào nhoáng hơn."
Lạc Nhan đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kính lớn nhìn xuống thành phố. Cô không quay lại, nhưng giọng nói đầy vẻ bí ẩn: "Tôi chỉ cần danh phận của người vợ Tổng tài Lục. Tôi thích cảm giác nhìn người khác ngưỡng mộ thứ thuộc về mình. Hợp đồng có giá trị hai mươi tỷ đô la và... Điều khoản thứ sáu."
Lục Minh Viễn mở tập tài liệu. Các điều khoản về kinh doanh, lợi ích, phân chia tài sản đều rõ ràng, công bằng. Nhưng hắn dừng lại ở Điều 6, dòng chữ in hoa màu đỏ như muốn thiêu đốt tầm mắt hắn:
ĐIỀU KHOẢN THỨ SÁU: QUAN HỆ VÔ ĐIỀU KIỆN (Q.V.Đ.K)
Trong thời gian hợp đồng hôn nhân, cô Lạc Nhan có quyền yêu cầu Tổng tài Lục Minh Viễn thỏa mãn mọi nhu cầu thể xác vào bất cứ thời điểm nào, miễn là không ảnh hưởng đến sự an nguy của hai bên. Quan hệ này là bắt buộc, không được từ chối.
1.3. Lời Thách Thức Của Kẻ Thù
Lục Minh Viễn ngước lên, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Hắn là một người đàn ông có sức hấp dẫn chết người, nhưng chưa bao giờ phải chịu sự áp chế về tình dục. Hợp đồng này, chính là một lời thách thức.
"Cô Lạc, cô muốn dùng thân thể của mình để khống chế tôi? Hay chỉ là một trò tiêu khiển?"
Lạc Nhan quay lại, tiến sát hắn. Cô đưa tay, nhẹ nhàng lướt trên quai hàm cương nghị của hắn. Ánh mắt cô sắc lạnh, không hề có dục vọng, chỉ có sự tính toán.
"Là sự trao đổi công bằng, Tổng tài Lục. Anh cần quyền lực, tôi cần sự thỏa mãn. Tôi là người rất chủ động trong mọi mối quan hệ. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng, khi tôi cần, anh phải có mặt." Cô dừng lại, nhếch môi. "Hơn nữa, một cuộc hôn nhân giả phải có sự chân thực nhất định, phải không? Hay Tổng tài Lục không đủ bản lĩnh để chấp nhận một điều khoản H+ đơn giản như vậy?"
Sự khiêu khích này chạm đúng vào lòng tự tôn của Lục Minh Viễn. Hắn nắm lấy tay cô, kéo mạnh Lạc Nhan vào lòng, ép sát cô vào bàn làm việc lạnh lẽo.
"Cô Lạc, cô đang đùa với lửa. Tôi không phải là người đàn ông dễ khống chế trên giường." Hắn cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
"Tôi biết. Nhưng tôi cũng không phải người phụ nữ dễ dàng bị chinh phục." Lạc Nhan giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Thậm chí, cô còn chủ động ôm lấy cổ hắn, kéo hắn gần hơn, để cơ thể hai người tiếp xúc sát sườn. Sự dũng cảm này, khiến Minh Viễn cảm thấy hứng thú không tả xiết.
Hắn buông tay, lùi lại một bước, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
"Tập đoàn Lục thị sẽ hợp tác với Tập đoàn L. Và tôi chấp nhận Điều khoản thứ sáu." Hắn cầm bút, ký tên mình vào cuối trang giấy bằng một nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát.
Lạc Nhan mỉm cười, nụ cười chiến thắng lạnh lẽo như băng. Cô nhận lại bản hợp đồng đã ký, ánh mắt chứa đựng sự căm hận sâu thẳm chỉ mình cô biết.
Lục Minh Viễn, anh đã chấp nhận. Anh đã ký tên lên bản án của chính mình. Kể từ giây phút này, thân thể anh, tâm trí anh, tất cả đều thuộc về tôi. Và tôi, sẽ dùng chúng để báo thù cho An Dao.
"Chúc mừng hợp tác, Tổng tài Lục."
"Chúc mừng, bà Lục tương lai."
Hắn nhếch môi, câu nói kia như một lời tuyên bố chủ quyền. Nhưng Lạc Nhan biết, trò chơi mới chỉ bắt đầu.
1.4. Đêm Đầu Tiên: Sự Chiếm Hữu Cưỡng Bức
Đêm đầu tiên sau khi ký hợp đồng, Lục Minh Viễn cho rằng cô sẽ trở về biệt thự riêng của mình. Nhưng không.
Khi hắn vừa về đến biệt thự riêng, Lạc Nhan đã đứng sẵn ở cửa phòng ngủ chính. Cô đã thay chiếc váy dạ hội, khoác một chiếc áo choàng tắm lụa mỏng tang, để lộ đôi chân dài miên man.
"Bà Lục tương lai không biết đã dọn đến nhà chồng từ bao giờ?" Hắn nhướng mày, vẻ mặt nửa đùa nửa thật.
"Điều 6, Tổng tài Lục. Tôi đang cảm thấy cô đơn." Cô bước tới, chủ động cởi bỏ áo khoác của hắn, đôi tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên cơ ngực săn chắc.
Sự chủ động của cô khiến Lục Minh Viễn kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng kích thích hắn. Hắn lật ngược tình thế, bế bổng cô lên, ép Lạc Nhan vào bức tường lạnh lẽo.
"Cô Lạc Nhan, tôi cảnh cáo cô lần cuối. Đã lên giường với tôi, cô phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói."
"Tôi đã ký hợp đồng. Tôi chịu trách nhiệm."
Lời nói đó chính là tấm vé thông hành cho dục vọng cuồng nhiệt của Lục Minh Viễn.
Cảnh H+ diễn ra mãnh liệt, không có tình yêu, chỉ có sự chiếm hữu và thách thức quyền lực. Lục Minh Viễn muốn chứng minh hắn mạnh mẽ hơn, khống chế cô. Nhưng Lạc Nhan lại đáp trả bằng sự nhiệt tình và chủ động đến kinh ngạc, khiến hắn phải bất ngờ và bị dẫn dắt.
Minh Viễn hoàn toàn không biết rằng, cô không làm điều này vì ham muốn, mà vì sự khinh miệt và hận thù. Cô đang biến hắn thành công cụ, biến tình dục thành vũ khí báo thù.
Trong cơn cuồng nhiệt, Lạc Nhan bất chợt thì thầm bằng một giọng nói lạnh lẽo không mang chút cảm xúc:
"Anh có biết không... Anh là kẻ thù mà tôi muốn chiếm hữu nhất. Anh càng say mê, tôi càng thỏa mãn."
Lục Minh Viễn đang đắm chìm trong men say của thể xác, không kịp hiểu rõ câu nói đó. Hắn chỉ siết chặt cô hơn, đáp lại bằng sự chiếm hữu càng lúc càng bạo liệt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Minh Viễn ôm cô trong vòng tay, cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc mà hắn chưa từng có với bất kỳ người phụ nữ nào.
"Cô Lạc, cô là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi muốn phá vỡ hợp đồng và giữ cô lại mãi mãi."
Lạc Nhan nằm im lặng, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối, nơi không ai thấy được tia hận thù sâu thẳm.
"Giữ tôi lại mãi mãi? Tốt lắm, Lục Minh Viễn. Chỉ cần anh muốn giữ, anh sẽ phải trả giá bằng tất cả những gì anh đang có."
Màn đêm buông xuống, che giấu đi sự thật tàn khốc của một cuộc hôn nhân được xây dựng trên hận thù và dục vọng.
(Hết Chương 1)