đêm hoang tàn của an dao

Chương 2: TRÒ CHƠI CON MỒI VÀ THỢ SĂN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

2.1. Dấu Vết Của Sự Giả Dối

Ánh nắng sớm len lỏi qua tấm rèm lụa, chiếu lên chiếc giường lớn. Lục Minh Viễn tỉnh giấc, vòng tay vô thức ôm chặt một khoảng trống lạnh lẽo. Lạc Nhan đã biến mất.

Hắn nhíu mày. Theo thói quen, bất cứ người phụ nữ nào ngủ lại phòng hắn đều sẽ cố gắng nán lại để được hắn chú ý. Nhưng Lạc Nhan lại rời đi mà không một lời báo trước.

Lục Minh Viễn bước vào phòng tắm. Trên gương, hắn thấy một vết son môi mờ nhạt. Dường như cô đã cố tình để lại một dấu vết mỏng manh của sự tồn tại, nhưng lại biến mất quá nhanh.

"Lạc Nhan," Hắn gọi tên cô, giọng trầm thấp. Cái tên ấy như chứa đựng một sự tò mò và ám ảnh khó tả.

Tại Tập đoàn Lục thị, phòng họp chìm trong không khí căng thẳng. Lục Minh Viễn đột ngột triệu tập cuộc họp về dự án Bắc Âu mà hắn đã ký kết với Tập đoàn L.

"Điều tra về Lạc Nhan," Hắn ra lệnh cho trợ lý thân cận, Trần Hạo. "Tất cả mọi thứ. Từ khi sinh ra đến thời điểm hiện tại."

Trần Hạo lắp bắp: "Thưa Tổng tài, hồ sơ của cô ấy rất sạch. Cô ấy tốt nghiệp Harvard, sau đó thành lập Tập đoàn L. ở Châu Âu. Không có bất cứ sơ hở nào."

"Không thể. Một người phụ nữ trẻ tuổi lại có thể xây dựng một đế chế lớn như vậy trong vòng năm năm mà không để lộ một vết nứt nào? Cô ta phải có bí mật. Hãy tìm hiểu kỹ về quá khứ năm năm trước."

Minh Viễn lật tập tài liệu về Tập đoàn L. Hắn không hề cảm thấy an toàn trong thương vụ này. Cảm giác bị thao túng quá rõ ràng. Hắn không chỉ bị cuốn hút bởi cô, mà còn bị cô dẫn dắt trong mọi quyết định. Đặc biệt là Điều khoản Thứ Sáu.

2.2. Chiếc Áo Blouse Màu Trắng

Lục Minh Viễn quyết định "viếng thăm" nơi làm việc của Lạc Nhan. Hắn muốn biết, người phụ nữ này đang giấu giếm điều gì đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, quyến rũ đó.

Văn phòng Tập đoàn L. được thiết kế với phong cách tối giản, màu trắng và đen chủ đạo, toát lên vẻ lạnh lùng và hiện đại. Lạc Nhan đang làm việc, cô mặc một chiếc áo blouse trắng tinh khôi, mái tóc búi gọn gàng. Vẻ ngoài này khác hẳn với đêm qua, không còn sự quyến rũ chết người, chỉ còn sự sắc sảo của một nữ thương nhân.

"Tổng tài Lục, anh đến đây làm gì? Hợp đồng của chúng ta là về kinh doanh, không phải để theo dõi." Lạc Nhan không ngước lên, tay vẫn lướt nhanh trên màn hình máy tính.

"Tôi đến thăm vợ sắp cưới. Không được sao?" Hắn đi đến sau lưng cô, cúi xuống, mùi hương của hắn bao trùm lấy cô. "Buổi sáng, tôi không tìm thấy cô."

Lạc Nhan dừng tay, khẽ nghiêng đầu. "Tôi không có thói quen ở lại quá lâu. Hợp đồng chỉ yêu cầu tôi phục vụ anh, không yêu cầu tôi yêu anh."

Lời nói thẳng thừng và tàn nhẫn này khiến Lục Minh Viễn khựng lại. Hắn đột ngột kéo ghế của cô quay lại, ép cô đối mặt với mình.

"Cô luôn dùng cái hợp đồng đó để làm vũ khí, Lạc Nhan. Cô muốn gì từ tôi? Danh tiếng? Tiền bạc? Hay chỉ là... một con rối tình dục?"

Lạc Nhan ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn hắn không chút sợ hãi. Cô đưa tay, chạm nhẹ vào cổ áo sơ mi hắn, kéo xuống, để lộ một dấu vết mờ nhạt do cô cố tình tạo ra đêm qua.

"Tôi muốn anh say mê tôi," Cô thì thầm, giọng nói như tiếng mời gọi của quỷ dữ. "Tôi muốn thấy vẻ mặt của một người đàn ông quyền lực bị tình dục khống chế. Đó là trò tiêu khiển của tôi. Anh không phải con rối, anh là con mồi đắt giá nhất tôi từng săn được."

2.3. Lời Thách Đố Đẫm Máu (H+)

Sự táo bạo của Lạc Nhan khiến dục vọng của Lục Minh Viễn bùng lên ngay tại văn phòng. Hắn không thể chịu đựng được sự thách thức đó.

"Cô nghĩ cô có thể kiểm soát tôi?"

Hắn bế cô lên, đẩy cô vào chiếc ghế Tổng tài da đen rộng lớn. Mọi thứ trong phòng vang lên tiếng động nặng nề của sự va chạm. Lạc Nhan không kháng cự, cô nhếch môi cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Cảnh H thứ hai: Diễn ra ngay tại bàn làm việc, giữa chồng chất giấy tờ và sự xa hoa lạnh lẽo. Lần này, sự chiếm hữu của Minh Viễn tăng gấp đôi, hắn muốn phá vỡ lớp vỏ bọc hoàn hảo của cô. Nhưng Lạc Nhan, trong cơn cuồng nhiệt, vẫn giữ được sự tỉnh táo đáng sợ.

Cô chủ động tháo chiếc cà vạt của hắn, dùng nó để che mắt Minh Viễn, biến hắn thành một kẻ phục tùng mù quáng.

"Anh Lục, anh chỉ là của tôi đêm nay. Đừng cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì ngoài cơ thể này." Cô cắn nhẹ vào tai hắn, giọng nói mang theo sự đe dọa rõ ràng.

Minh Viễn bị kích thích tột độ bởi sự kiểm soát này. Hắn không ngờ một người phụ nữ lại có thể táo bạo và quyền lực đến vậy trên giường. Hắn càng cố gắng chứng minh sự thống trị của mình, thì cô lại càng nắm chặt dây cương.

Đây không phải là tình dục, đây là một cuộc chiến của quyền lực và tâm lý.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Minh Viễn thở dốc, hắn nhận ra mồ hôi trên người cô rất lạnh. Dù đang trong khoảnh khắc cuồng nhiệt nhất, cô vẫn giữ được sự lạnh lùng đáng sợ.

Lạc Nhan nhẹ nhàng chỉnh lại áo blouse, khôi phục lại vẻ ngoài hoàn hảo.

"Tổng tài Lục. Bây giờ, chúng ta có thể thảo luận về hợp đồng kinh doanh được chưa?" Giọng cô hoàn toàn không có sự mệt mỏi, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một hoạt động thể chất bình thường.

2.4. Sự Quen Thuộc Đáng Sợ

Khi Minh Viễn rời khỏi văn phòng, hắn vẫn còn choáng váng bởi sự đối lập trong con người Lạc Nhan.

Hắn trở lại Lục thị, tiếp tục công việc. Nhưng khi đọc một bản báo cáo, hắn vô tình thấy một từ tiếng Ý mà An Dao – cô gái năm xưa – thường dùng: 'Desiderio' (Khát khao). Hắn đã từng dạy cô từ đó.

Tim hắn đột nhiên thắt lại. Hắn nhớ đến ánh mắt của Lạc Nhan khi cô nói về sự thỏa mãn. Ánh mắt ấy, có một sự quen thuộc đau lòng.

Hắn lập tức gọi cho Trần Hạo. "Tìm cho tôi tất cả những bức ảnh cũ của An Dao, con gái An gia đã chết năm năm trước. Và so sánh với Lạc Nhan."

Trần Hạo ngạc nhiên: "An Dao? Cô ấy đã chết do tai nạn..."

"Cứ làm đi!" Minh Viễn gắt gao.

Tối hôm đó, hắn nhận được tập ảnh. Khuôn mặt của An Dao ngây thơ, dịu dàng, hoàn toàn khác với Lạc Nhan sắc sảo. Nhưng đôi mắt... Đôi mắt ấy, khi nhìn kỹ, lại có cùng một hình dáng và độ sâu.

Lục Minh Viễn cầm bức ảnh An Dao, nơi cô đang cười rạng rỡ. Hắn nhìn sang tấm ảnh Lạc Nhan lạnh lùng trên tạp chí.

Có phải... chỉ là sự trùng hợp? Hay là cô ta đang giả mạo người cũ để đạt được mục đích gì đó?

Sự nghi ngờ của Lục Minh Viễn đã được Lạc Nhan dự đoán. Cô muốn hắn nghi ngờ, muốn hắn đi tìm kiếm sự thật, nhưng phải tìm kiếm trong vô vọng.

Lạc Nhan nhìn vào chiếc USB cô đang nắm chặt trong tay, bên trong là những hồ sơ giả mạo được tạo ra hoàn hảo để che giấu danh tính thật của cô, An Dao.

Cô biết Lục Minh Viễn sẽ không bao giờ tìm được sự thật. Trò chơi "Con Mồi và Thợ Săn" này, cô mới là người nắm giữ quyền chủ động.

(Hết Chương 2)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×