đêm hoang tàn của an dao

Chương 5: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH VÀ SỰ THAO TÚNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

5.1. Bữa Tối Trên Chiếc Ghế Băng

Bữa tối đầu tiên của Lạc Nhan tại Lục gia diễn ra trong bầu không khí lạnh lẽo như băng. Lục Minh Viễn ngồi ở vị trí chủ tọa, Lạc Nhan ngồi bên phải, còn Phu nhân Trương và Lục Mộng Dao ngồi đối diện.

Bàn ăn thịnh soạn, nhưng mọi lời nói đều sắc bén như dao.

Phu nhân Trương, trong vai người mẹ chồng hiền từ, mỉm cười: "Cô Lạc quả thật là một thương nhân xuất sắc. Chỉ tiếc là con bé An Dao năm xưa không có được bản lĩnh này. Nếu nó còn sống, chắc Minh Viễn đã không phải vất vả như vậy."

Lời nói này của Phu nhân Trương là một mũi tên trúng hai đích: vừa nhắc Minh Viễn về người cũ đã chết, vừa ám chỉ Lạc Nhan đang lợi dụng hắn.

Lục Mộng Dao tiếp lời, ánh mắt đầy sự thù địch: "Đúng vậy, chị Lạc thật bí ẩn. Em nghe nói Tập đoàn L. mới nổi, không biết có phải là tài sản của một ông trùm lớn nào đó đang đứng sau lưng chị không?"

Lạc Nhan đặt chiếc nĩa xuống, tạo ra một tiếng va chạm nhẹ. Cô ngước nhìn Phu nhân Trương và Mộng Dao, đôi mắt không hề dao động.

"Thưa Phu nhân, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của bà. Nhưng bà và An Dao không cùng đẳng cấp để so sánh." Lạc Nhan nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói lại mang sức nặng ngàn cân. "An Dao là quá khứ. Còn tôi là hiện tại và tương lai của Lục Minh Viễn. Về Tập đoàn L., nếu Mộng Dao có thời gian rảnh rỗi để điều tra tôi, sao không dùng thời gian đó để học hỏi cách điều hành kinh doanh? Tập đoàn L. do chính tôi gây dựng, nhưng dù sau lưng tôi có là ai đi nữa, điều quan trọng là Minh Viễn chỉ tin tưởng tôi."

Sự khẳng định "chỉ tin tưởng tôi" đầy uy quyền này khiến Minh Viễn, người đang im lặng quan sát, phải nhíu mày. Hắn cảm thấy bị cô dùng làm công cụ để đàn áp người nhà. Tuy nhiên, sự tự tin tuyệt đối của cô lại khiến hắn không thể phản bác.

Phu nhân Trương và Mộng Dao tái mặt. Họ nhận ra người phụ nữ này không phải dạng vừa.

5.2. Đòn Phản Công Bằng Sự Thân Mật

Sau bữa ăn, Mộng Dao cố ý chặn Lạc Nhan ở hành lang. Đây chính là nơi An Dao năm xưa đã từng bị cô ta và mẹ kế lăng nhục.

"Nghe đây, Lạc Nhan. Cô nghĩ cô là ai? Cô ta chỉ là kẻ đến sau, không có gốc rễ. Tôi đã sống ở đây hơn hai mươi năm. Tôi sẽ khiến cô biến khỏi Lục gia này, giống như..." Mộng Dao định nhắc đến An Dao, nhưng kịp thời dừng lại.

Lạc Nhan cười khẩy, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt.

"Giống như An Dao đã biến mất à? Mộng Dao, cô nghĩ tôi sợ những trò bẩn thỉu của cô sao? Cô muốn biết tôi có gốc rễ không?"

Lạc Nhan đột ngột tiến sát Mộng Dao, bàn tay lạnh buốt của cô siết chặt cổ tay Mộng Dao. Ánh mắt cô lóe lên một tia hận thù điên cuồng mà Mộng Dao không thể nào hiểu được.

"Tôi là một Tổng tài. Gốc rễ của tôi là quyền lực và tiền bạc. Còn cô, ngoài danh phận con gái Lục gia, cô có gì? Tôi biết rõ mọi bí mật của cô. Hãy nhớ lấy, cô chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi, cô sẽ là kẻ tiếp theo phải biến mất."

Mộng Dao rùng mình trước ánh mắt quá sắc lạnh đó. Đúng lúc này, Lục Minh Viễn xuất hiện ở cuối hành lang.

Lạc Nhan buông tay Mộng Dao, đôi mắt lập tức ngấn nước, thể hiện sự yếu đuối hiếm có. Cô chạy đến, nép vào lòng Minh Viễn như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ.

"Minh Viễn... Mộng Dao... cô ấy... cô ấy nói tôi không xứng với anh. Cô ấy nói tôi chỉ là... kẻ lợi dụng..." Giọng cô run rẩy, nhưng bàn tay đang nắm áo hắn thì lại siết chặt đầy tính toán.

Lục Minh Viễn cau mày, nhìn Mộng Dao đang sững sờ. Hắn không hoàn toàn tin Lạc Nhan, nhưng hắn ghét việc gia đình can thiệp vào chuyện của hắn. Hơn nữa, sự "yếu đuối" hiếm hoi của Lạc Nhan đã chạm vào bản năng bảo vệ của hắn.

"Mộng Dao, về phòng đi. Đừng làm phiền chuyện của tôi." Giọng hắn lạnh lẽo, đầy vẻ cảnh cáo.

Mộng Dao tức giận nhìn Lạc Nhan đang ẩn mình trong vòng tay Minh Viễn. Cô ta biết mình đã bị gài bẫy.

5.3. Vũ Khí Tâm Lý Bằng Thân Thể (H+)

Trong phòng ngủ, Lục Minh Viễn đẩy Lạc Nhan ra, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Đừng diễn nữa, Lạc Nhan. Tôi biết cô không phải là người dễ sợ hãi như vậy."

Lạc Nhan mỉm cười, nụ cười nửa vời. Cô tiến lại gần, dùng ngón tay thon dài vẽ lên ngực hắn.

"Tôi không diễn. Tôi sợ... sợ bị anh bỏ rơi. Tôi đã chấp nhận nhượng bộ trong kinh doanh để có được anh. Nếu anh không bảo vệ tôi, hợp đồng của chúng ta sẽ vô nghĩa. Và anh sẽ mất Tập đoàn L."

Cô lại sử dụng chiến thuật cũ: kết hợp giữa tình cảm giả dối và đe dọa kinh doanh.

"Anh đã ký hợp đồng. Anh là của tôi," cô nói, giọng nói chuyển từ van xin sang mệnh lệnh. "Anh vừa bảo vệ tôi trước mặt gia đình anh. Bây giờ, hãy chứng minh lòng trung thành của anh đối với tôi."

Cảnh H thứ năm: Lòng Trung Thành Cưỡng Bức.

Lạc Nhan biến cảnh H+ thành một bài kiểm tra sự trung thành. Cô buộc Minh Viễn phải lặp lại lời thề sẽ bảo vệ cô, sẽ tin tưởng cô, trong khi cả hai đang chìm trong sự cuồng nhiệt.

"Nói đi, Minh Viễn. Anh sẽ tin ai? Mẹ kế và em gái anh, hay tôi? Nói rằng tôi là người duy nhất quan trọng với anh!" Lạc Nhan thúc giục, giọng nói trở nên gấp gáp.

Minh Viễn bị kích thích bởi sự kiểm soát của cô. Hắn đã chìm sâu vào trò chơi này, và không thể thoát ra. Lời nói của hắn trở nên đứt quãng, nhưng hắn vẫn làm theo lời cô.

"Cô... là người duy nhất... Tôi tin cô!"

Giây phút đó, Lạc Nhan cảm thấy một sự thỏa mãn ghê gớm. Không chỉ báo thù được thể xác, mà cô còn cô lập được kẻ thù đầu tiên ra khỏi vòng tay bảo vệ của Minh Viễn. Cô muốn hắn phải đứng về phía cô, chống lại chính gia đình hắn.

5.4. Lời Hứa Giả Dối

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lục Minh Viễn ôm cô. Hắn cảm nhận được sự trống rỗng trong cô, nhưng lại không thể lý giải.

"Lạc Nhan, tôi biết cô không cần tiền bạc. Tại sao lại cần danh phận này?"

Lạc Nhan ngả đầu vào vai hắn, giọng nói trầm ấm hơn, nghe có vẻ chân thật hơn bất kỳ lời nói nào trước đây: "Vì tôi muốn tìm thấy một thứ gì đó thuộc về tôi. Tôi muốn có một gia đình."

Cô biết, câu nói này sẽ làm dịu đi sự nghi ngờ của hắn. Minh Viễn cũng khao khát một gia đình, một sự ổn định.

Lục Minh Viễn tin lời cô nói. Hắn siết chặt cô hơn. "Tôi sẽ cho cô một gia đình. Tôi sẽ bảo vệ cô."

Lạc Nhan nhắm mắt lại. Gia đình? Đúng. Tôi sẽ cho anh một gia đình, Lục Minh Viễn. Một gia đình đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Trong bóng đêm, cô lén lút lấy cuốn nhật ký từ Chương 4 ra. Cô lật đến trang cuối, nơi Lục lão gia ghi lại một cuộc gặp gỡ bí mật với Tống thị (đối thủ kinh doanh lớn nhất). Cuộc gặp gỡ đó, chính là chìa khóa để phá hủy toàn bộ Lục gia, và cũng là bằng chứng cuối cùng chứng minh Phu nhân Trương và Mộng Dao đã liên kết với bên ngoài để hãm hại Lục gia và An gia.

Lạc Nhan mỉm cười trong bóng tối. Con mồi, đang dần rơi vào bẫy.

(Hết Chương 5)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×