4.1. Sự Ra Mắt Của Dâu Trưởng
Buổi chiều, Lạc Nhan và Lục Minh Viễn cùng nhau bước vào biệt thự chính của Lục gia. Biệt thự rộng lớn, lộng lẫy nhưng mang đậm vẻ lạnh lẽo của một gia tộc quyền lực.
Mẹ kế của Lục Minh Viễn, Phu nhân Trương (người đã gián tiếp hãm hại An Dao) và con gái bà ta, Lục Mộng Dao (em gái cùng cha khác mẹ của Minh Viễn) đã đứng sẵn ở sảnh chờ đón.
Vừa nhìn thấy Lạc Nhan, khuôn mặt của Phu nhân Trương đã thoáng vẻ kinh ngạc và ghen ghét. Lục Mộng Dao thì lộ rõ sự khó chịu. Họ đã quen với việc Minh Viễn luôn lạnh lùng và không gần gũi với phụ nữ, nay hắn lại đưa về một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyền lực.
"Minh Viễn, đây là..." Phu nhân Trương cố gắng giữ vẻ quý phái.
Lục Minh Viễn lạnh lùng ôm eo Lạc Nhan, tuyên bố: "Đây là Lạc Nhan, vị hôn thê của con. Chúng con đã ký hợp đồng hôn nhân và sẽ sống ở đây."
Phu nhân Trương cố gượng cười: "Ồ, thật bất ngờ. Mong rằng cô Lạc sẽ quen với nếp sống của Lục gia." Bà ta liếc nhìn Lạc Nhan, ánh mắt đầy vẻ thăm dò và tính toán.
Lạc Nhan mỉm cười lịch thiệp, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Cô chủ động buông tay Minh Viễn, tiến đến gần Phu nhân Trương.
"Chắc chắn rồi, thưa Phu nhân. Tôi rất giỏi trong việc thích nghi. Hơn nữa, tôi sẽ không làm xáo trộn nếp sống của Lục gia, tôi sẽ kiểm soát nó một cách hoàn hảo."
Sự thẳng thắn và uy quyền của Lạc Nhan khiến Phu nhân Trương hơi lúng túng.
Lục Mộng Dao không kiềm chế được, lên tiếng: "Cô Lạc nói chuyện thú vị thật. Lục gia này không phải là nơi cô muốn kiểm soát đâu."
Lạc Nhan quay sang nhìn Mộng Dao, đôi mắt đen láy mang theo sự lạnh lùng chết người. "Cô Lục Mộng Dao, tôi là vợ sắp cưới của Tổng tài Lục. Tôi có quyền sắp xếp cuộc sống của tôi và anh ấy. Còn cô... hình như vẫn chỉ là một cô tiểu thư sống nhờ vào gia đình, đúng không? Chắc cô sẽ không có ý kiến gì về việc người sắp nắm quyền điều hành Lục thị này chuyển đến chứ?"
Lời nói của Lạc Nhan không chỉ đả kích Mộng Dao mà còn ám chỉ thẳng vào sự bất tài và vị thế lung lay của cô ta. Mộng Dao tái mặt vì tức giận.
4.2. Góc Khuất Của Lục Gia
Sau màn ra mắt đầy căng thẳng, Lục Minh Viễn đưa Lạc Nhan đi tham quan biệt thự. Khi đi qua hành lang, Lạc Nhan cố ý dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi bị khóa kỹ.
"Đây là đâu?" Cô hỏi, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự khao khát tìm hiểu.
Lục Minh Viễn có vẻ khó chịu: "Phòng cũ của cha tôi. Sau khi ông ấy mất, mẹ kế tôi khóa lại và không cho ai vào. Đó là Phòng Cấm của Lục gia."
Lạc Nhan không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Đêm đó, sau khi Lục Minh Viễn đã ngủ say, Lạc Nhan nhẹ nhàng thức dậy. Cô đã chuẩn bị sẵn chìa khóa vạn năng và bí mật đến Phòng Cấm.
Căn phòng tối om, bụi bặm bao phủ. Đó là một phòng làm việc cũ. Lạc Nhan bật đèn pin, tìm kiếm. Cô không tìm kiếm bằng chứng kinh doanh, mà tìm kiếm những vật dụng cá nhân của Lục lão gia.
Cô biết Lục lão gia là người đã gián tiếp gây ra cái chết của cha cô. Nhưng cô cũng nhớ rằng, An Dao năm xưa từng được ông rất yêu quý.
Trên bàn làm việc, cô tìm thấy một cuốn sổ nhật ký cũ.
4.3. Vết Sẹo Của Lòng Hận Thù
Lạc Nhan lật vội những trang nhật ký. Trong đó, Lục lão gia ghi lại những dằn vặt của mình về cái chết của An Dao.
"...Ta biết mình sai. Chính ta đã quá tin tưởng Trương thị và Tống thị. An Dao là một cô bé tốt, ta đã không bảo vệ được nó. Ta không thể đối mặt với Minh Viễn..."
Dòng chữ đó khiến Lạc Nhan sững sờ. Hoá ra, Lục lão gia không phải là kẻ thù trực tiếp, mà là một nạn nhân bị lừa dối và là người bảo vệ An Dao trong lòng. Sự thật này làm kế hoạch báo thù của cô bị chệch hướng.
Đột nhiên, Lạc Nhan nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cô vội vàng tắt đèn pin và giấu cuốn nhật ký.
Lục Minh Viễn đứng ở cửa. Hắn nhìn cô dưới ánh trăng mờ nhạt, chiếc áo choàng tắm lụa trắng của cô càng khiến cô thêm mong manh.
"Cô làm gì ở đây?" Giọng hắn lạnh lùng.
Lạc Nhan giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Cô bước đến gần hắn, đôi mắt không hề có sự sợ hãi.
"Tôi nhớ anh." Cô nói, giọng nói đầy mê hoặc. "Tôi muốn biết, tại sao một Tổng tài quyền lực như anh lại bị ám ảnh bởi căn phòng này. Anh có gì giấu giếm tôi không?"
Minh Viễn nhíu mày. Cô luôn có cách chuyển hướng câu chuyện một cách hoàn hảo. Hắn nhận ra, sự nghi ngờ đang dâng lên trong lòng hắn.
4.4. Kiểm Soát Cảm Xúc Bằng Thân Thể (H+)
Lục Minh Viễn không trả lời. Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi Phòng Cấm. Hắn không muốn cô đào sâu vào quá khứ.
Khi về đến phòng ngủ, Lục Minh Viễn đẩy cô vào tường. Hắn muốn dùng quyền lực của thể xác để kiểm soát lại cô, để khẳng định rằng, trong mối quan hệ này, hắn vẫn là kẻ mạnh hơn.
"Đêm nay, tôi sẽ kiểm soát cô, Lạc Nhan. Đừng bao giờ bước vào đó nữa."
Cảnh H thứ tư: Sự Giằng Xé Cảm Xúc.
Minh Viễn cuồng nhiệt hơn, bạo liệt hơn. Hắn muốn chiếm đoạt cô, muốn tìm kiếm sự thanh thản trong sự thân mật này. Hắn cắn, hắn hôn, hắn muốn cô phải rên rỉ, phải cầu xin hắn.
Nhưng Lạc Nhan vẫn kiên định. Cô không đáp lại bằng tình yêu hay dục vọng, mà bằng sự thao túng. Cô dùng chính sự cuồng nhiệt của hắn để làm dịu đi sự giận dữ và lo lắng trong lòng mình.
Lúc Lục Minh Viễn đang đắm chìm, Lạc Nhan vuốt ve má hắn, thì thầm:
"Minh Viễn... Anh phải nhớ rằng, tôi là người duy nhất ở bên anh lúc này. An Dao đã chết. Anh phải tin tưởng tôi. Chỉ có tôi mới giúp anh bảo vệ Lục gia."
Lời nói đó làm Minh Viễn sửng sốt. Hắn dừng lại, nhìn vào mắt cô. Cô đang dùng sự gợi cảm, dùng sự thân mật nhất để tẩy não hắn. Hắn ghét điều đó, nhưng hắn lại thấy sự thật trong lời cô nói. Chỉ có Lạc Nhan mới có thể mang lại cảm giác vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng đáng sợ này.
Sáng hôm sau, Lạc Nhan thức dậy sớm. Cô lén lút mang theo cuốn nhật ký của Lục lão gia, cẩn thận cất giấu.
"Lục Minh Viễn, anh không phải là kẻ thù duy nhất. Anh chỉ là một quân cờ trong tay tôi. Nhưng... nếu anh vô tội, tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Kẻ thù thật sự... là những người đang sống trong căn nhà này."
Ánh mắt cô nhìn về phía phòng của Phu nhân Trương và Lục Mộng Dao. Trò chơi, sắp chuyển sang giai đoạn mới: Lật đổ Lục gia từ bên trong.
(Hết Chương 4)