Chiều muộn, cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, con đường trước cổng trường đại học bỗng trở nên hỗn loạn. Người người vội vàng trú mưa, vài chiếc xe mất lái lao lên lề đường, khiến khung cảnh vốn yên bình trở nên náo loạn.
Lan – cô sinh viên năm cuối khoa Sư phạm – đang loay hoay ôm chồng tài liệu dày cộp, vừa tìm chỗ trú mưa vừa cố giữ những tờ giấy không bị gió cuốn đi. Đôi giày vải mỏng ướt sũng, tà váy dính bùn, nhưng ánh mắt trong trẻo của cô vẫn ánh lên vẻ bình tĩnh.
Bất chợt, một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Một chiếc xe hơi màu đen trượt dài trên nền đường ướt, chỉ cách một cậu bé đang băng qua đường vài giây ngắn ngủi. Không kịp nghĩ ngợi, Lan lao tới, ôm chầm lấy cậu bé kéo sang một bên. Cú ngã mạnh khiến tay cô trầy xước, chiếc ô rơi xuống, lăn xoay trong làn nước mưa.
Chiếc xe dừng lại. Cửa mở ra, bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi, vest đen chỉnh tề, gương mặt sắc sảo và ánh mắt lạnh lùng. Anh ta liếc nhìn Lan và đứa trẻ, cau mày:
– Cô không biết đường à?
Lan siết chặt bàn tay đầy máu, vẫn ôm cậu bé run rẩy trong lòng. Giọng cô nhỏ nhẹ:
– Anh suýt đâm phải nó. Nếu không kịp…
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi cúi xuống nhìn. Lúc này, Lan mới thấy rõ anh ta: gương mặt tuấn tú, sống mũi cao, ánh mắt đen sâu thẳm nhưng lấp ló chút kiêu ngạo. Anh chìa tay về phía cậu bé, giọng nói trở nên dịu hơn:
– Thằng bé là cháu tôi. Tôi không để ý đường… Cảm ơn cô.
Lan khẽ gật đầu, toan đứng dậy thì cổ chân đau nhói. Cô lảo đảo, loạng choạng ngồi phịch xuống. Người đàn ông thoáng sững lại, rồi bất ngờ cúi xuống bế cô lên, động tác dứt khoát mà tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
– Tôi đưa cô đến bệnh viện.
Lan bối rối, mặt đỏ bừng. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị đặt gọn vào ghế phụ trong xe. Mùi da thuộc mới phảng phất, không gian kín bưng khiến cô ngượng ngùng đến mức chẳng biết nhìn đi đâu.
Anh ta cầm lái, một tay xoay vô lăng, một tay đưa khăn giấy cho cô:
– Lau máu đi. Đừng để dính vào ghế tôi.
Lời nói có chút khô khan, nhưng Lan vẫn ngoan ngoãn nhận lấy. Cô thoáng mỉm cười:
– Dù sao cũng cảm ơn anh…
Anh ta liếc sang, khóe môi khẽ nhếch. Trong ánh mắt thoáng qua, có gì đó như một tia hứng thú. Anh chưa từng để ý đến một cô gái lấm lem, giản dị đến mức chẳng son phấn, vậy mà nụ cười ấy lại khiến lòng anh bất giác rung động một nhịp.
– Tên cô là gì? – anh hỏi, giọng trầm thấp.
– Lan. Nguyễn Ngọc Lan.
– Tôi là Khải. – Anh ta đáp ngắn gọn, nhưng ánh mắt sắc bén không rời gương mặt cô.
Chiếc xe lướt nhanh trong màn mưa. Ngoài kia, phố xá mờ nhòe, còn trong khoang xe, một mối dây vô hình đang lặng lẽ hình thành. Lan không biết rằng, cuộc gặp gỡ đầy ngẫu nhiên này sẽ kéo cuộc đời cô vào vòng xoáy tình cảm đầy dối trá và đau thương.
Với cô, hôm nay chỉ đơn giản là một lần giúp người, một lần gặp gỡ tình cờ. Nhưng với anh – Khải, gã đàn ông phong lưu và đầy toan tính – cô gái nhỏ bé ngồi bên cạnh dường như vừa trở thành một “món đồ chơi” mới mà anh muốn thử chạm vào.
Mưa vẫn rơi, từng hạt nước đập vào kính xe, giống như nhịp trống ngầm báo hiệu một câu chuyện tình yêu nhiều nước mắt sắp bắt đầu.