đến muộn một đời

Chương 2: Mồi câu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi chiều mưa định mệnh, Lan nhận được tin nhắn bất ngờ từ số điện thoại lạ:

“Cô còn đau chân không? – Khải.”

Lan ngập ngừng nhìn dòng chữ hiện trên màn hình. Cô không nghĩ người đàn ông đó sẽ còn nhớ tới mình. Cú ngã hôm trước chỉ để lại vết bầm nhỏ, đã gần khỏi. Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn trả lời:
“Tôi ổn rồi, cảm ơn anh.”

Chưa đầy một phút sau, máy lại rung lên:
“Nếu vậy, tôi mời cô ăn tối. Xem như lời cảm ơn đã cứu cháu tôi.”

Lan thoáng bối rối. Người lạ, lại giàu có, thành đạt, sao phải quan tâm tới mình? Nhưng cuối cùng, sự hiếu kỳ cùng chút lòng biết ơn đã khiến cô gõ chữ đồng ý.

Buổi tối hôm đó, Khải lái chiếc xe sang trọng đến trước ký túc xá. Cánh cửa mở ra, Lan bước lên, có chút ngượng ngùng vì váy áo giản dị không hề hợp với không gian xa hoa ấy. Anh thoáng nhìn cô, nụ cười nhạt nở trên môi:
– Cô không cần quá gò bó. Tôi mời, tức là muốn thoải mái.

Họ đến một nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng rực rỡ, tiếng đàn piano êm dịu. Lan chưa từng đặt chân đến nơi nào như vậy. Khải gọi món thay cô, từng cử chỉ đều mang theo phong thái của một người đàn ông sành sỏi và tự tin.

Trong suốt bữa ăn, anh khéo léo dẫn dắt câu chuyện, từ những câu hỏi đơn giản về việc học, gia đình, đến sở thích cá nhân. Giọng nói trầm ấm, ánh mắt lúc nào cũng chăm chú như chỉ quan tâm đến mỗi mình cô. Lan vốn là cô gái ít trải nghiệm, dễ bị cuốn hút. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có người lắng nghe mình nhiều đến thế.

– Lan này, em có biết hôm ấy tôi đã nghĩ gì không? – Khải đặt ly rượu xuống, khẽ mỉm cười.

– Gì ạ?

– Rằng tôi may mắn. Nếu không có em, cháu tôi có lẽ đã gặp chuyện rồi. Cũng từ lúc đó… tôi thấy muốn gặp em thêm nhiều lần nữa.

Câu nói nhẹ nhàng, lại được thốt ra bằng ánh mắt sâu hút, khiến tim Lan khẽ run lên. Cô lúng túng né tránh, không dám nhìn thẳng.

Khải thì ngược lại, trong lòng thầm cười lạnh. Với kinh nghiệm tình trường dày dạn, anh hiểu rõ loại ánh mắt ngượng ngùng ấy có nghĩa gì. Những cô gái trong sáng như Lan, chỉ cần vài lời quan tâm, vài hứa hẹn ngọt ngào là dễ dàng rơi vào lưới tình.

– Tôi muốn em coi tôi là bạn. – Anh nói tiếp, cố ý gọi thân mật. – Nếu một ngày nào đó, em cần sự giúp đỡ, đừng ngần ngại tìm tôi.

Lan nghe mà lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả. Cô đâu hay, đối với Khải, đây chỉ là một “mồi câu” quen thuộc. Anh vốn chẳng thiếu phụ nữ vây quanh, nhưng vẻ ngây thơ, dịu dàng của cô khiến anh tò mò muốn thử cảm giác chinh phục.

Sau bữa tối, Khải đưa Lan về ký túc. Khi xe dừng lại, anh nghiêng người mở cửa cho cô, giọng nói nhẹ bẫng:
– Em đi ngủ sớm nhé. Gặp em, tôi thấy một ngày của mình dễ chịu hơn.

Lan cúi đầu bước xuống, tim đập thình thịch. Cô không biết đó là sự sắp đặt. Một màn kịch mà anh ta đã diễn thành thục với vô số người trước đó.

Trên đường lái xe về, Khải nhếch môi cười. Trong đầu anh chỉ vang lên một ý nghĩ: “Cô gái nhỏ này, thú vị đấy. Xem em sẽ đi xa đến đâu trong trò chơi của tôi.”

Ngoài trời, gió đêm lùa qua khung cửa kính, lạnh lẽo và vô tình, hệt như trái tim người đàn ông đang chuẩn bị cuốn cô gái ngoan hiền kia vào cơn lốc tình yêu giả dối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×