Sau ba ngày công tác đầy… “lên gân”, đôi co, cà khịa, rồi… rung động mơ hồ, Hạ Vy cùng Tuấn Kiệt trở về Sài Gòn trong một buổi chiều nhiều mây.
Chiếc taxi vừa dừng bánh trước cổng công ty, Vy mở cửa bước ra, định quay lại cảm ơn theo đúng phép lịch sự… thì giật mình vì Tuấn Kiệt đang… ngủ gục trong xe.
Đầu anh tự nhiên nghiêng qua vai cô, tóc xõa xuống trán, gương mặt bình yên đến mức… khiến cô không nỡ đánh thức.
– Ơ kìa… Cái tên này…
Cô khẽ lay vai anh:
– Này… Dậy đi. Đến rồi.
Tuấn Kiệt mở mắt, mơ màng:
– Ủa… tới Đà Lạt chưa?
– Đà Lạt cái đầu anh. Mình về rồi. Về luôn cho tỉnh mộng hộ tôi cái.
Anh dụi mắt, cười ngáo ngơ:
– Ủa… về rồi hả? Mà hình như… chưa về được.
Vy cau mày:
– Gì nữa?
– Anh lỡ... bỏ quên trái tim ở Đà Lạt rồi…
Cô đứng hình đúng một giây. Rồi quay mặt bước đi thật nhanh, tim đập như trống hội.
– Cái tên khùng này. Mình cũng khùng mới đứng đó nghe hắn nói xàm!
Sáng hôm sau, khi vừa bước vào văn phòng, Vy đã nghe loáng thoáng vài tiếng xì xầm:
– Nè nè, hình như chị Vy với sếp Kiệt có gì đó nha?
– Tụi bây có thấy ánh mắt sếp nhìn chị Vy không? Ánh mắt đó gọi là… ăn crush sống luôn á.
– Ủa, bả cũng đỏ mặt mấy lần mà!
Vy đặt túi xách xuống bàn, thở dài. Đúng là “thị phi” luôn chạy nhanh hơn xe buýt tuyến số 8.
Tuấn Kiệt bước vào sau đó vài phút, tay cầm ly cà phê và… một bịch bánh croissant.
– Sáng nay ai chưa ăn sáng giơ tay?
Không ai dám giơ. Cả phòng nhìn anh như nhìn... người phát lì xì đột xuất.
Anh đi thẳng đến bàn Vy, đặt bịch bánh xuống:
– Cho người hay nhăn mặt. Ăn để dãn cơ mặt ra một chút.
Vy liếc nhìn, rồi liếc lại anh:
– Anh cứ tiếp tục vậy là tôi sẽ bị dị ứng bánh ngọt đó.
– Vậy để lần sau anh mua... vị mặn. Giống thái độ của em.
Cô suýt phun cả ngụm cà phê ra bàn.
Buổi trưa, trong lúc cả phòng đi ăn, Vy ở lại vì phải chỉnh sửa bản kế hoạch. Tuấn Kiệt lại... tiện thể cũng ở lại.
– Trưa nay ăn gì?
– Ăn bản kế hoạch. Lát anh in ra, tôi chấm với tương ớt.
– Hay lắm. Được đó. Em đúng là người có khả năng... làm món lạ.
– Còn anh là người có khả năng... ngồi kế ai người đó stress.
– Còn em là người càng stress càng đẹp. Hèn chi tôi không nỡ tránh mặt.
Vy nghẹn họng. Không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với hắn, cô vừa mệt... vừa buồn cười... vừa tim đập nhanh.
– Mình... bị cái gì vậy trời?
– Không phải cảm nắng chứ?
Chiều cùng ngày, khi vừa bước ra khỏi công ty, Vy thấy trời đổ mưa lất phất. Cô không mang ô.
Tuấn Kiệt bất ngờ đi tới, giơ chiếc dù màu đen lên che cho cả hai.
– Em chưa có ai che dù, đúng không?
Vy chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì anh đã bước bên cạnh cô, tay cầm ô nghiêng về phía cô nhiều hơn.
– Ủa, che cho tôi hay che cho chính anh?
– Che cho em trước. Anh có áo khoác dày lắm.
– Mà mưa này nhỏ xíu à, không cần...
– Mưa nhỏ nhưng em nhỏ hơn. Ướt là dễ cảm.
Vy đỏ mặt. Cô cúi đầu đi thật nhanh, không dám ngẩng lên nhìn anh.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô lại lệch nhịp.
– Lần này... chắc không phải tiền đình đâu.
💬 Cuối chương 5:
Trở lại với cuộc sống thường nhật, Hạ Vy không còn là một "nữ hoàng băng giá" như trước. Trong lòng cô giờ đây... đã có một gã phiền phức luôn biết cách làm cô bối rối. Mà cũng thật kỳ lạ, hình như cô... không còn ghét cảm giác đó nữa.