đẹp mà chảnh chó

Chương 4: Tim Lệch Một Nhịp Hay Rối Loạn Tiền Đình?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi khảo sát mệt bở hơi tai, Hạ Vy trở về khách sạn với một cảm giác... lạ lạ. Không phải mệt, không phải đói, mà là một kiểu “bực mình không có lý do”.

– Cái tên trời đánh đó... lúc nào cũng nói móc.
– Cái mặt thì cười cười, tưởng đáng yêu lắm à.
– Mà tự nhiên đi đặt đồ ăn sáng cho người ta là sao?
– Còn cái vụ “phòng honeymoon” nữa...

Vy lầm bầm trong đầu, mặt thì lạnh như nước đá. Nhưng nếu ai để ý kỹ, sẽ thấy đôi má cô đang đỏ... nhẹ.


Tối đó, khi bước vào phòng, Vy thấy Tuấn Kiệt đang nằm trên giường, đắp mặt nạ giấy màu xanh lá cây, tay cầm... tờ tạp chí phụ nữ và miệng nhai snack rong biển.

Cô đứng hình mất ba giây.

– Anh đang cosplay “chị đại” hả?

– Ủa, em không biết hả? Đẹp trai bây giờ là phải dưỡng da, giữ dáng, đọc sách. Mấy cái đó gọi là "combo men xịn 4.0".

– Tôi tưởng đàn ông 4.0 thì sẽ... ẩn mình trầm lặng.

– Ẩn làm gì? Mình phải tỏa sáng chứ! Như đèn pin giữa rừng.

Vy bước tới mở vali, lấy bộ đồ ngủ. Trước khi vào phòng tắm, cô còn quay sang chọc:

– Nhớ lột mặt nạ trước khi ngủ. Kẻo sáng mai người ta tưởng anh là zombie skincare đấy.

Tuấn Kiệt gật đầu tỉnh bơ:

– Em cũng nhớ cột tóc gọn vào. Kẻo đêm ngủ lỡ anh mộng du mà tưởng em là... ma tóc dài.


Đêm hôm đó, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Vy trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cứ xoay qua xoay lại, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

– Cái phòng khách sạn này có bị dán bùa không mà nằm hoài không ngủ?

– Hay là... tại bên kia có người đang ngáy?

Không! Tuấn Kiệt ngủ yên lặng một cách... bất thường.

Vy nhổm dậy nhìn sang, thấy anh quay lưng về phía mình, đắp chăn gọn gàng, thở đều đều.

Tự nhiên, cô bật cười khẽ. Một cảm giác mềm mềm len vào tim, khiến cô hơi... sợ.

– Không lẽ mình... rung động?
– Không nha! Đó chỉ là ảo giác. Là... thiếu oxi!
– Ừ! Có khi là rối loạn tiền đình!


Sáng hôm sau, khi đang đứng chải tóc trước gương, Vy thấy Tuấn Kiệt đi ngang qua sau lưng, mắt còn díu lại, tóc rối như ổ quạ, tay thì cầm cái bàn chải đánh răng lắc lư.

Anh nhìn thấy cô trong gương, vẫy tay:

– Chào buổi sáng, cô gái lạnh như tủ đông!

– Chào buổi sáng, cậu trai đầu bù tóc rối như vừa chạy marathon trong giấc mơ.

– Em mơ thấy gì đêm qua mà cứ lăn qua lộn lại thế?

– Tôi mơ thấy bị đuổi khỏi khách sạn vì ở chung với một gã phiền phức.

Tuấn Kiệt cười lớn, lấy lược từ tay cô và đứng hẳn vào gương:

– Để anh giúp em chải luôn. Bảo đảm không rối nữa.

Vy giật lại cái lược, mặt đỏ lên:

– Anh bị gì vậy? Ai cho đụng vào đầu tôi?

– Anh đang dùng tuyệt chiêu "gần tóc sát tai" để... kết thân.

– Kết gì mà kết. Tôi với anh chỉ là đồng nghiệp!

– Vậy thì... đồng nghiệp thân thiết?

– Thân cái...!

Vy lỡ mồm chửi chưa xong thì Tuấn Kiệt đã chạy biến vào phòng tắm, chỉ còn tiếng cười vang vọng lại:

– Em mà chửi nữa là anh khóa cửa không cho vào tắm đó nhaaa~!


Chiều hôm đó, sau khi làm việc xong, hai người tranh thủ đi dạo quanh Hồ Xuân Hương. Không khí se lạnh, gió thổi bay tà áo khoác của Vy, khiến cô rùng mình.

Tuấn Kiệt lập tức cởi áo khoác của mình đưa cho cô.

– Nè, mặc vào. Em không muốn bệnh đâu.

Vy ngập ngừng. Lần đầu tiên cô thấy Tuấn Kiệt... không đùa.

– Sao? Lạnh lắm à?

– Không. Ấm đến mức... hơi sợ.

Cô quay mặt đi, tim tự nhiên đập mạnh.

– Đúng là… lệch nhịp thật rồi.


💬 Cuối chương 4:
Hạ Vy từng nghĩ trái tim mình được làm từ thép không gỉ. Nhưng giờ đây, nó bắt đầu… rỉ sét. Phải chăng, kẻ khiến cô khó chịu nhất… lại chính là người đang len lỏi vào tim cô một cách nhẹ nhàng nhất?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.