Đẹp Trai Khổ Tâm

Chương 1: ĐẸP TRAI CŨNG MỆT MỎI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vào một sáng thứ Hai rực rỡ, ánh nắng xuyên qua tấm kính lớn của tòa nhà thời trang LUXE&CO, phản chiếu lên gương mặt điển trai của Long Ca – người đàn ông được mệnh danh là “đặc sản” của tầng 18. Anh mặc sơ mi trắng gài nút gọn gàng, tay áo xắn cao khoe cổ tay săn chắc, vừa bước vào sảnh đã khiến quầy lễ tân nghẹt sóng… thở dốc.

“Chào anh Long Ca…” – giọng cô lễ tân run nhẹ như sắp nghẹt thở vì overdose visual.

“Chào buổi sáng em.” – Long Ca gật đầu, nụ cười nhếch môi vừa đủ khiến người đối diện tim đập loạn. Anh lịch sự, ấm áp, và... vô tình làm hàng chục trái tim phải đi chụp điện tim định kỳ.

Nhưng đừng nhầm, Long Ca không đa tình. Anh có bạn gái – An – làm cùng công ty, ở bộ phận chăm sóc khách hàng. An không quá nổi bật nhưng có đôi mắt buồn dịu dàng, tính cách nhẹ nhàng như nắng đầu đông. Cô yêu anh không ồn ào, không khoe khoang, chỉ hay mang trà thảo mộc đến cho anh mỗi sáng – bỏ lơ mọi ánh nhìn rình rập từ hội chị em đồng nghiệp.

Bên cạnh máy pha cà phê tự động tầng 18, ba ánh mắt bí hiểm cùng lúc liếc nhìn theo bóng lưng Long Ca.

“Cậu ta lại mặc trắng. Hôm nay chắc biết mình trực.” – chị Linh, trưởng phòng marketing, 38 tuổi, nói nửa thật nửa đùa.

“Ừm… mà chị có để ý không, lúc nãy anh ấy nhìn em, rõ ràng là có tia gì đó!” – Ngân, cô thực tập sinh mới, ôm cốc latte, mắt sáng như điện thoại sạc đầy.

“Không nha, anh ấy nhìn tôi. Nhớ lần trước tôi bị bong gót giày, ảnh cúi xuống gỡ giùm? Chuẩn soái ca!” – chị Vy, sếp nhỏ phòng PR, nhếch môi, như thể bản thân đang sắp được chọn làm nữ chính trong drama giờ vàng.

Cả ba nhìn nhau, mỉm cười thân thiện nhưng ánh mắt đầy mùi... chiến tranh lạnh.


Trong khi đó, Long Ca đang bận... sửa máy in cho phòng nhân sự. Không biết ai đụng vào dây nguồn, giờ máy không hoạt động, và như thường lệ, anh là “cứu tinh toàn năng” không ai nhờ cũng đến.

“Anh Ca ơi, máy lại giở chứng rồi.” – một giọng nữ ngọt như kẹo dẻo vang lên sau lưng. Là Thư – cô gái hay gọi anh “anh Ca” mỗi khi gặp. Chẳng ai biết công việc chính xác của Thư là gì, chỉ biết cô luôn xuất hiện đúng lúc cần… làm màu.

Long Ca mỉm cười xã giao, cúi xuống chỉnh dây nguồn. Trong mắt Thư, động tác đó chậm rãi và sexy đến mức… có thể xé tan mọi phòng thủ của bất kỳ ai có tình trạng F.A quá lâu.

“Anh giỏi quá, gì cũng biết sửa hết.” – Thư nghiêng người, mái tóc uốn nhẹ khẽ xõa vai, mùi nước hoa hoa nhài nhè nhẹ khiến một số nhân viên xung quanh phải ho khan nhẹ.

Long Ca không nói gì. Câu trả lời của anh là… đứng lên, vỗ vai cô nhẹ một cái rồi quay lưng bước đi, bỏ lại một “trà xanh chớm nụ” đang cố cắn môi cho má thêm ửng hồng.


Chiều hôm đó, khi An mang hộp cơm trưa đến cho Long Ca, ánh nhìn từ nhiều người bắt đầu xuất hiện.

“Bạn gái ảnh đó hả? Trông cũng thường ghê.”

“Nhìn hiền quá, không hợp với anh Long chút nào!”

“Thấy ghét kiểu bánh bèo giữ trai như giữ kho báu á.”

Nhưng An chẳng quan tâm. Cô mở hộp cơm, nhẹ nhàng nói:

“Canh rau má nấu với thịt bằm. Anh nhớ ăn nóng nha, em để nước sâm trong hộc bàn rồi.”

Long Ca mỉm cười. “Có em rồi, anh thành quý tộc luôn á.”

Một câu nói bình dị, nhưng đủ để những "trái tim âm mưu" xung quanh thấy chán… như ăn bún không nước lèo.


Đến cuối ngày, Long Ca bước vào thang máy. Ngay sau lưng anh là… chị Linh, chị Vy, và cô Ngân – hội đồng "trà đạo" của công ty. Không ai nói gì, nhưng ai cũng... chỉnh tóc.

Một giây sau, An cũng bước vào thang máy.

Bốn người phụ nữ – một yêu thật lòng, ba người chưa biết mình là vai phụ – đứng trong một không gian chật hẹp cùng với “nguồn gây rung động” chính.

Long Ca thở nhẹ. “Đẹp trai thiệt khổ…” – anh nghĩ thầm.

Mà khổ này… mới chỉ là bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!