Sau tất cả những bão tố trong nội bộ LUXE&CO, Long Ca xin nghỉ phép một tuần. Anh nói với An bằng một nụ cười lười biếng:
“Chúng ta cần dưỡng thương. Ở nơi không có deadline, không có hội đồng, không có chị đại, và… càng không có trà xanh.”
An cười. “Chỗ đó chắc chỉ có trong phim.”
“Không. Có thật. Và đã được book trước hai tuần.”
Họ đến một resort cao cấp ở Phú Quốc – đối tác từng làm việc chung trong chiến dịch trước. Lần này, phía resort chủ động mời Long Ca và An như một cách tri ân và PR gián tiếp.
Khu nghỉ dưỡng nằm sát biển, có hồ bơi vô cực, nhà gỗ sát mặt nước và khu spa hướng đồi.
Đêm đầu tiên, An nằm trên võng giữa hiên phòng, nghe tiếng sóng rì rào, cảm giác như mọi áp lực đều tan ra theo gió biển.
“Lâu lắm rồi em mới thấy anh thở dài vì… yên bình.” – An khẽ nói.
“Ừ. Lâu rồi mới được thở mà không phòng thủ.” – Long Ca cười.
Ngày thứ hai, khi họ đang dùng bữa sáng ngoài sân, một tiếng gọi vang lên phía sau:
“Long Ca? Là anh đó sao?”
An ngước lên, thấy một người phụ nữ sải bước tới – váy trắng ôm sát, mắt kính to, mái tóc uốn sóng nhẹ và một nụ cười quyến rũ có chủ đích.
“Trà Xanh Cao Cấp” xuất hiện.
Tên cô ta là Diệp Linh Chi – CEO một thương hiệu thời trang đang tài trợ độc quyền cho nhiều hoạt động tại resort. Và cũng là người mà năm trước, trong một buổi tiệc networking, từng rủ Long Ca “đi ăn tối riêng để bàn hợp đồng” – nhưng bị anh từ chối thẳng thừng.
“Anh vẫn như xưa… không già đi chút nào.” – cô ta nhìn Long Ca, rồi quay sang An, nhẹ nhàng – kiểu nhẹ mà sắc như dao:
“Chào chị, chắc là… trợ lý anh Long?”
An nhếch môi. “Dạ không, em là người ngủ cùng anh Long. Không ký hợp đồng gì hết, mà có ràng buộc lâu dài.”
Linh Chi hơi khựng một nhịp rồi bật cười:
“Dễ thương ghê.”
Trưa hôm đó, trong lúc Long Ca đi spa, An đi dạo trong khuôn viên thì bị một nhân viên resort kín đáo đưa cho một phong bì:
“Chị Chi gửi riêng cho chị. Bảo là muốn mời đi một vòng trải nghiệm thương hiệu.”
An mở ra – bên trong là voucher sử dụng miễn phí dịch vụ chăm sóc sắc đẹp cao cấp, cùng lời mời riêng cho… “bạn gái anh Long”.
Bản chất món quà không xấu. Nhưng cách đưa – âm thầm, riêng rẽ – khiến An hiểu: cuộc chiến im lặng đã bắt đầu.
Chiều hôm đó, họ cùng tham gia một buổi party ngoài trời do resort tổ chức – có khách mời từ nhiều thương hiệu nổi tiếng, đối tác, celeb, influencer...
Linh Chi mặc đầm đen xẻ sâu, xuất hiện như minh tinh giữa đám đông, miệng nói chuyện nhưng mắt không rời Long Ca nửa bước.
Cô ta chủ động lại gần, giơ ly rượu:
“Vẫn thích vang đỏ chứ? Em nhớ anh từng bảo loại Chile là gu anh.”
Long Ca lịch sự cụng ly.
“Cảm ơn. Nhưng gu anh giờ là trà gừng. An dặn rồi, rượu làm mất vị của tình yêu thật.”
Sau buổi tiệc, An không giận. Nhưng cô im lặng rất lâu.
Khi về đến phòng, cô ngồi bên giường, vừa tháo khuyên tai vừa hỏi một câu ngắn gọn:
“Anh từng có gì với Linh Chi chưa?”
Long Ca nhìn thẳng vào cô.
“Chưa. Cô ấy chủ động, anh từ chối. Và anh từng kể với em rồi, chỉ là em không để tâm lắm.”
“Không, em nhớ. Em chỉ muốn… chắc lại.”
An quay đi, nhưng Long Ca bước tới, nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Anh từng nghĩ phải chứng minh mình xứng đáng với em. Rồi em khiến anh hiểu – tình yêu không cần chứng minh. Chỉ cần không dối nhau.”
An khẽ gật.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại Long Ca báo có email khẩn – từ phía đối tác resort.
Nội dung:
“Chúng tôi vừa nhận được thông tin từ một nguồn báo chí rằng anh Long Ca có quan hệ thân mật với nhà tài trợ chính – chị Linh Chi – gây xung đột lợi ích trong dự án hợp tác trước.
Nếu không có phản hồi làm rõ trong vòng 24h, chúng tôi buộc phải xem xét lại tư cách truyền thông của anh trong các chiến dịch sắp tới.”
Long Ca siết chặt điện thoại.
An nhìn anh, giọng bình tĩnh:
“Chiêu cũ. Mà vẫn chơi hoài.”
Long Ca trầm ngâm:
“Chi lần này không đi đường vòng nữa. Cô ta muốn đánh thẳng vào… niềm tin của đối tác, chứ không phải chỉ là em.”
Tối đó, Long Ca quyết định hành động.
Anh soạn một email gửi thẳng cho đại diện resort và thương hiệu tài trợ, kèm toàn bộ log tin nhắn từ năm ngoái đến nay, cho thấy việc từ chối Linh Chi, cũng như không hề có bất kỳ giao dịch riêng nào ngoài hợp đồng chính thức.
Kèm theo là một đoạn voice ghi âm từ chính buổi tiệc tối – lúc Linh Chi nói lấp lửng:
“Gu anh vẫn là vang đỏ chứ? Em nhớ lắm…”
Anh chú thích:
“Nếu cần, tôi sẵn sàng xuất hiện đối chất công khai. Nhưng tôi không chấp nhận bị biến thành công cụ PR rẻ tiền cho bất kỳ ai. Dù là CEO có tiếng hay kẻ chơi chiêu sau màn ảnh.”
Sáng hôm sau, resort chính thức phản hồi:
“Chúng tôi đã xem xét toàn bộ dữ liệu, và xin lỗi vì sự hiểu nhầm. Thương hiệu tài trợ sẽ tạm dừng hợp tác với Linh Chi để kiểm tra lại đạo đức nghiệp vụ.”
Chiều cùng ngày, truyền thông ngành xôn xao trước dòng tin ngắn gọn:
“Linh Chi tạm rút khỏi dự án do nghi vấn sử dụng chiêu trò cá nhân để thao túng hợp đồng.”
Tối hôm đó, An cùng Long Ca ngồi bên hồ bơi, tay đan vào nhau. Gió thổi nhẹ. Rượu vang lặng lẽ đặt trên bàn, nhưng không ai uống.
An nói:
“Lần đầu tiên trong đời, em thấy mình không cần ghen.”
Long Ca quay sang:
“Vì tin anh?”
“Không. Vì em biết – nếu họ phải dùng thủ đoạn để giữ anh, thì họ đã thua từ đầu rồi.”