Câu chuyện tưởng như đã khép lại. Long Ca giữ được vị trí, đối tác quốc tế tiếp tục hợp tác, nội bộ tạm yên lặng. Nhưng anh biết rõ – im lặng không phải là kết thúc, chỉ là khúc dạo đầu cho một cơn sóng ngầm khác.
Bởi trong cơn bão scandal ấy, có những chi tiết không khớp.
Một tấm ảnh quá cũ – được gửi đúng thời điểm. Một hồ sơ học bạ tưởng đã biến mất. Và thông tin chính xác đến đáng sợ về quá khứ anh – thứ mà… chỉ duy nhất một người từng nắm rõ.
Người đó từng nói với anh:
“Dù anh thay đổi ra sao, tôi vẫn biết anh từ trong ra ngoài.”
Và đó là người… đã nâng anh lên từ những ngày đầu mới vào LUXE&CO.
Madam Đoàn.
Tối thứ Sáu, sau giờ làm, Long Ca nhận được tin nhắn từ một tài khoản lạ:
“Cẩn thận người ngồi cao hơn em.”
“Những thứ Khánh Thy tung ra, đều được lấy từ một nguồn mà chính em cũng tin tưởng nhất.”
Ký tên: D.Q.
Duy Quân.
Người stylist năm xưa từng bị điều đi kho hàng sau khi từ chối lời mời riêng từ Madam Đoàn. Tưởng như anh đã rút khỏi ngành, nhưng thực chất… Duy Quân vẫn âm thầm theo dõi và ghi nhận.
Sáng hôm sau, tại quán café nhỏ ở quận Bình Thạnh, Duy Quân xuất hiện với mũ lưỡi trai và kính đen, tay cầm laptop. Anh đưa cho Long Ca một tập dữ liệu.
“Anh có bao giờ tự hỏi vì sao những thứ tưởng chỉ nằm trong hồ sơ lưu trữ cá nhân – lại lọt ra ngoài đúng thời điểm scandal?”
Long Ca gật đầu, im lặng.
Duy Quân mở một đoạn ghi âm.
Madam Đoàn (giọng trầm, đều):
“Cứ để cô Khánh Thy làm phần dơ bẩn đó. Tôi sẽ không xuất hiện. Nhưng khi mọi thứ lắng xuống, hội đồng cổ đông sẽ chọn ai? Một người sạch, mạnh, không scandal… hay một người sống hai mặt?”
Giọng người đàn ông khác – giám đốc đối nội – trả lời:
“Nhưng Long Ca đang có hiệu ứng tốt…”
Madam Đoàn:
“Hiệu ứng là thứ mấy tuần là hết. Kẻ sống sót là kẻ nắm quyền lực. Và tôi không chấp nhận một thằng đàn ông trẻ đứng ngang hàng tôi trong phòng điều hành.”
Long Ca siết chặt tay.
Dù không quá bất ngờ, nhưng khi sự thật được xác nhận, nó vẫn đâm thẳng vào lòng tin đã từng tồn tại.
An nghe chuyện, trầm ngâm một lúc lâu, rồi hỏi:
“Giờ anh định làm gì?”
“Đánh trực diện thì không có lợi. Bà ấy quá mạnh, đã cài cắm nhiều năm. Nhưng nếu bà ấy lộ mặt… trước cổ đông, trước báo giới… thì mọi thứ sẽ khác.”
“Anh tính gài lại?”
Long Ca lắc đầu. “Không. Anh sẽ để chính bà ấy tự đưa mình ra ánh sáng.”
Một tuần sau, hội đồng cổ đông LUXE&CO tổ chức buổi đối thoại nội bộ mở rộng – lần đầu tiên cho phép nhân viên và lãnh đạo trình bày quan điểm về định hướng truyền thông & nhân sự.
Madam Đoàn xuất hiện, áo vest trắng, tóc búi cao, ánh mắt sắc như dao.
Long Ca cũng được mời lên phát biểu với tư cách “người giữ được hợp đồng triệu đô trong khủng hoảng”.
Anh bước lên sân khấu, cầm micro, nhìn quanh toàn bộ hội trường, rồi mở laptop:
“Trước khi nói về định hướng sáng tạo, tôi muốn chia sẻ một đoạn ghi âm – được gửi ẩn danh cho tôi, và tôi nghĩ cổ đông nên nghe.”
Anh bật loa.
Giọng Madam Đoàn vang lên – đầy quyền uy, tính toán và lộ rõ dã tâm quyền lực.
Cả hội trường im phăng phắc.
Madam Đoàn nhíu mày, mắt ánh lên lửa giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Đó là đoạn cắt ghép. Tôi sẽ yêu cầu điều tra người tung tin.”
Long Ca bình thản:
“Hoàn toàn được. Tôi đã gửi bản gốc – có metadata ghi rõ thời gian và thiết bị ghi âm – đến phòng kiểm soát nội bộ trước buổi họp.”
Chủ tịch hội đồng cổ đông gật đầu:
“Chúng tôi xác nhận đã nhận bản gốc. Và đây là thông tin cần được làm rõ.”
Madam Đoàn siết môi. Trận đấu quyền lực… chính thức chuyển sân.
Chiều hôm đó, toàn bộ nhân viên nhận thông báo:
“Tạm đình chỉ Madam Đoàn để phục vụ điều tra hành vi lợi dụng quyền lực và thao túng thông tin cá nhân nhân sự.”
Tối hôm đó, trong căn hộ An, Long Ca ngồi trầm ngâm, tay vẫn ôm ly trà còn ấm.
“Anh thắng rồi.” – An nói, tựa đầu vào vai anh.
“Không. Anh chỉ sống thật. Và điều đó… cuối cùng thắng được những trò đeo mặt nạ.”
An mỉm cười.
“Thế mới gọi là ‘đẹp trai khổ tâm’.”