Sáng thứ Hai, An đang ngồi họp tại phòng chiến lược của LUXE&CO thì chuông điện thoại reo vang. Màn hình hiện tên:
Trịnh Hạo – CEO của CREAVIA, công ty truyền thông đối thủ.
Một cái tên không xa lạ – mà là người từng nắm giữ trái tim An năm 23 tuổi.
Trịnh Hạo, đẹp trai, sắc sảo, hơn An 5 tuổi. Là người đầu tiên dạy cô về truyền thông, người từng hôn cô dưới cơn mưa năm ấy… và cũng là người biến mất không một lời sau khi An phát hiện anh đang “ngã lòng” với… trưởng phòng tài chính.
Cuộc tình kết thúc không bằng nước mắt, mà bằng sự im lặng dài suốt 4 năm.
Vậy mà sáng nay, anh nhắn:
“Anh cần gặp em. Gấp. Liên quan đến hợp đồng 'Số hóa nhân sự cấp cao' – em từng ký lúc làm ở PR GEN năm 2021.”
An sững người. Hợp đồng đó từng bị hủy vì bên đối tác tố cáo sử dụng nhân sự ảo. Nhưng bằng cách nào… Hạo có được?
Chiều hôm đó, họ gặp nhau tại một quán cà phê kính trong suốt, giữa Sài Gòn mưa bụi.
Hạo vẫn vậy – chỉn chu, ánh mắt sắc lạnh, nhưng nụ cười thì đã bớt chân thật.
“Em vẫn đẹp. Và khôn ra.” – Hạo mở lời.
An ngồi thẳng lưng.
“Anh gọi em đến chỉ để khen?”
Hạo đẩy một tập hồ sơ về phía cô.
“Hợp đồng này đang trong tay đối tác Nhật. Nếu họ công bố sai phạm, em – với tư cách là người ký – sẽ bị kéo vào.”
An cầm hồ sơ, mắt nheo lại.
“Và anh tình cờ ‘nhặt được’ nó?”
“Không. Anh đã mua lại toàn bộ dữ liệu cũ của PR GEN sau khi họ phá sản năm ngoái. Bao gồm những tài liệu chưa từng được công khai.”
Im lặng bao trùm.
Rồi Hạo tiếp:
“Anh không đến để đe dọa. Anh đến để đưa ra một đề nghị.”
“Rời khỏi Long Ca. Về làm Giám đốc Sáng tạo tại CREAVIA. Anh cần em.”
“Và… anh vẫn còn yêu em.”
An bật cười.
“Yêu? Sau 4 năm anh biến mất? Sau khi em đứng chờ dưới mưa 2 tiếng chỉ để nghe một lời giải thích?”
Hạo chống tay lên bàn.
“Anh từng sai. Nhưng bây giờ anh đủ quyền lực để sửa lại mọi thứ. Ở bên Long Ca, em sẽ mãi là… cái bóng êm dịu cho một người đàn ông ngầu lòi.
Ở bên anh, em sẽ là một nữ lãnh đạo đúng nghĩa.”
Tối hôm đó, An không nói gì với Long Ca. Cô ngồi trên ban công, gió thổi tóc rối. Trong tay là bản sao hợp đồng Hạo đưa.
Long Ca bước ra sau, nhìn gương mặt trầm ngâm của cô:
“Có chuyện gì à?”
An lắc đầu.
“Chỉ là… người cũ quay về. Mang theo cả quá khứ.”
Anh ngồi xuống bên cạnh, không hỏi thêm.
Chỉ đưa cho cô một ly cacao nóng, rồi nói:
“Anh không quan tâm em từng yêu ai. Anh chỉ quan tâm, hiện tại – em có chọn anh hay không.”
An tựa đầu vào vai anh.
“Em chọn. Nhưng quá khứ… không buông tha.”
Ngày hôm sau, Long Ca nhận được một email lạ từ CREAVIA:
“Chúng tôi muốn hợp tác phát triển chiến dịch nhân sự đa nền tảng, nếu anh đồng ý gặp CEO Trịnh Hạo để trao đổi sơ bộ.”
Một cái bẫy? Một lời khiêu chiến?
Long Ca không trả lời. Anh đến gặp trực tiếp.
Tại văn phòng CREAVIA – trắng, lạnh, sang trọng – Long Ca ngồi đối diện Trịnh Hạo. Cả hai nhìn nhau như hai vị tướng không cần gươm, chỉ cần ánh mắt.
Hạo mở lời:
“Chào anh – người khiến phụ nữ sẵn sàng nhận hết gạch đá chỉ để đứng bên.”
Long Ca cười nhạt:
“Chào anh – người khiến phụ nữ học được bài học về… ai xứng đáng để quên.”
Hạo dựa lưng vào ghế:
“Anh biết cô ấy đang phân vân. Quá khứ không dễ bỏ qua. Nhất là khi em ấy từng ký một hợp đồng gây hậu quả lớn.
Và nếu chuyện đó công khai – liệu anh có dám giữ em ấy không?”
Long Ca đứng dậy.
“Tôi không giữ ai cả. Tôi chỉ đi cùng người chọn ở lại.”
“Và nếu anh dùng quá khứ để ép người ta quay lại… thì anh không đáng có mặt trong tương lai của cô ấy.”
An đứng ngoài cửa. Nghe hết.
Cô đẩy cửa bước vào, giọng dứt khoát:
“Trịnh Hạo. Em đến để nói điều cuối cùng:
Cảm ơn vì từng yêu em. Nhưng tình yêu không phải bản hợp đồng.Em không bán mình để xoá lỗi. Và em càng không quay lại với người khiến em phải chọn giữa… danh dự và tình cảm.”
Tối hôm đó, An gửi lại tập hồ sơ cho Hạo. Trên bìa, cô viết một câu:
"Quá khứ là để nhớ, không phải để níu. – An"