Tháng Bảy, Sài Gòn mưa bất chợt như cảm xúc người yêu cũ.
An vừa mở máy thì thấy một email gửi từ địa chỉ:
“WOMEN RISING – Hội thảo Phụ nữ & Lãnh đạo sáng tạo 2025”
Chủ đề: Phụ nữ trong ngành truyền thông – Giữ vững bản sắc giữa tâm bão xã hội.
Tên cô nằm ở vị trí keynote speaker, bên cạnh loạt diễn giả đình đám.
An chớp mắt ba lần. Cô không đăng ký, không ứng cử, thậm chí… chưa từng nghe về chương trình này.
Phía dưới thư là lời nhắn riêng từ ban tổ chức:
“Chúng tôi chọn chị vì hành trình truyền cảm hứng của chị – từ một nhân viên văn phòng bình thường đến người phụ nữ dám đứng bên người đàn ông giữa giông tố. Sự tỉnh táo của chị đại diện cho bản lĩnh thời đại.”
An bật cười khan. Câu chữ đẹp như thơ, nhưng… có mùi không lành.
Tối đó, cô kể cho Long Ca khi cả hai đang ăn hủ tiếu gõ dưới chung cư.
Anh ngẩng lên, gắp trứng cút, giọng chậm:
“Em nghĩ có ai đó… gửi tên em lên để làm gì?”
An chống cằm:
“Chắc chắn có ai đó muốn em xuất hiện. Nhưng không chắc là để… vinh danh.”
Long Ca nhíu mày.
“Chương trình này có người tên Diễm Hồng trong ban tổ chức không?”
An tra Google. Tim cô khựng một nhịp.
Trần Diễm Hồng – chuyên gia truyền thông, từng làm Creative Lead tại một agency lớn – cũng là người từng thầm thích Long Ca, từng viết “thơ thả thính ẩn danh” dán ở văn phòng suốt 6 tháng trời.
Hồi Long Ca mới nổi, Hồng từng lân la tiếp cận nhiều lần, nhưng anh… giữ khoảng cách.
Cuối cùng, Hồng chuyển công ty, block tất cả bạn chung, và đăng trạng thái triết lý suốt 2 năm:
“Phụ nữ thông minh không cần ai dẫn đường. Càng không cần ai bảo vệ họ khỏi ‘trà xanh’. Vì đôi khi, chính họ là lá trà đó.”
Thứ Bảy – ngày hội thảo diễn ra.
An mặc suit trắng thanh lịch, tóc búi thấp, bước vào khách sạn 5 sao – ánh đèn chùm pha lê, bảng hiệu in tên:
“Women Rising 2025 – Phụ nữ bản lĩnh thời đại mới.”
Cô thấy Diễm Hồng đang đứng ở khu vực VIP – đầm đỏ rực, môi tô lì sắc lạnh. Nhìn thấy An, Hồng mỉm cười:
“Cảm ơn em đã đến. Chị luôn ngưỡng mộ những người phụ nữ can đảm… dám giữ một người đàn ông bằng niềm tin.”
An bắt tay, trả lời ngọt ngào:
“Còn em thì ngưỡng mộ những người phụ nữ… biết buông tay đúng lúc trước khi biến mình thành thừa thãi.”
Khán phòng râm ran tiếng khúc khích.
Chương trình mở màn bằng một đoạn video highlight về… “các bóng hồng từng bị hiểu lầm” trong ngành truyền thông.
Người đầu tiên xuất hiện trong clip: Khánh Thy.
Người thứ hai: Linh Chi.
Người thứ ba: Diễm Hồng – giọng voice vang lên:
“Tôi từng trao tình cảm cho người không xứng. Và tôi từng bị nhìn như… kẻ chen chân. Nhưng ai mới là người chen, ai mới là người giữ? Lịch sử sẽ tự trả lời.”
An ngồi ở ghế diễn giả, tay siết chặt micro.
Cô hiểu: đây không còn là hội thảo chia sẻ tri thức, mà là một sân khấu giăng sẵn bẫy – nơi cô bị “vây hãm” bởi những người từng thất bại trong tình yêu… với cùng một người đàn ông: Long Ca.
MC mời cô lên phát biểu. Cả khán phòng im lặng.
An bước lên bục, ánh sáng rọi thẳng, nhưng cô không hề run.
“Tôi đến đây không để kể về bản lĩnh. Tôi đến vì muốn nói điều này:
Đừng gọi tên ‘phụ nữ bản lĩnh’ rồi gán cho họ vai diễn ‘nạn nhân có học’.Bản lĩnh không nằm ở chỗ bị bỏ rồi kể lại câu chuyện cho sang.
Bản lĩnh là dám im lặng khi cần, và dám bước đi không ngoảnh lại khi người kia không chọn mình.”
“Tôi không giành giật. Tôi không thanh minh. Tôi chỉ ở cạnh người đàn ông đó… vì anh ấy chọn tôi mỗi ngày, không cần ai nhắc.”
Tiếng vỗ tay vang lên – lác đác rồi dày đặc.
MC định chuyển chủ đề thì Long Ca bất ngờ xuất hiện, tay cầm một bó hoa hồng trắng, bước thẳng lên sân khấu.
Anh giơ micro, giọng vang rõ:
“Tôi không định đến. Nhưng tôi hiểu, phụ nữ không cần ai chứng minh giùm họ – họ cần người đứng cạnh họ khi cần.”
Anh quay sang Hồng:
“Chị có thể tổ chức 10 talkshow, 100 bài báo, nhưng cũng không thay đổi được sự thật: Tôi chưa từng yêu chị.
Và nếu chị từng thực sự quý trọng em gái tôi – An, thì chị đã không biến chị ấy thành ‘nội dung’ cho chương trình hôm nay.”
Không khí như vỡ tung.
Diễm Hồng sững người – đôi mắt loé giận, nhưng không thể phản đòn trước hàng trăm ống kính đang quay.
An bước xuống bục, cầm tay Long Ca, nói ngắn gọn:
“Cảm ơn anh. Nhưng lần sau… để em tự đạp đổ sân khấu này.”
Anh cười:
“Anh biết. Anh chỉ… mang hoa tới, cho đúng vai người yêu.”
Tối hôm đó, mạng xã hội dậy sóng:
– “Cú chốt đỉnh cao: yêu là đứng cạnh nhau giữa sân khấu!”
– “An không cần ai bảo vệ. Nhưng có người vẫn muốn bảo vệ cô ấy bằng mọi cách.”
– “Thêm 1 chương cho hội trà xanh nhận cái kết muối mặt.”