Xe của công ty lăn bánh ra khỏi thành phố lúc 6 giờ sáng, chở theo một nhóm nhân sự được chọn đi công tác chụp hình cho chiến dịch “Resort Summer 2025”. Cả xe râm ran tiếng nói cười, nhưng tâm điểm, như thường lệ, vẫn là Long Ca – người đàn ông ngồi hàng ghế cuối, đeo kính râm, tai nghe bluetooth, áo thun trắng đơn giản nhưng lại khiến người ta phải liếc nhìn.
Bên cạnh anh, ghế trống. Vốn dĩ An sẽ ngồi đó, nếu như cô không bị điều đi xử lý vụ khách hàng khiếu nại.
Ngồi phía trên Long Ca một hàng, Ngân chỉnh lại dây váy hai lần trong năm phút, thỉnh thoảng quay xuống "vô tình" đánh rơi cây bút xuống chỗ anh.
“Anh Ca ơi… bút em... trôi đâu rồi á…” – giọng trong trẻo, giả bộ vô tội.
“Anh nhặt rồi. Nhưng em giữ cho kỹ nha, không phải cái gì rơi anh cũng lượm được hoài đâu.” – Long Ca trả lời, giọng dửng dưng như trời biển Phú Quốc không ảnh hưởng gì đến nhiệt độ da anh.
Ở dãy ghế đầu, chị Vy ngồi bắt chéo chân, vừa livestream vừa “vô tình” lia ống kính về phía sau xe, nơi anh Long Ca đang ngả đầu ngủ. Kèm theo caption:
“Sếp siêu đẹp trai đi công tác cùng team. Lỡ có lọt khung, xin lỗi nha!”
Ba mươi giây sau, lượt tim tăng vọt. Comment thì dậy sóng:
– “Người gì mà đi công tác mà vẫn phong độ vầy?”
– “Chị Vy xinh mà, tiến tới đi chị!”
– “Ơ cái người ngồi sau chị là ai mà giống anh Long Ca vậy trời…”
Ba tiếng sau, đoàn xe đến resort Hòa Nắng – khu nghỉ dưỡng 5 sao sát biển, nổi tiếng với khung cảnh xanh ngát và khuôn viên nhiều cây cổ thụ. Cả team được chia phòng theo từng nhóm chức năng.
Long Ca được sắp xếp ở villa đôi – có hai phòng ngủ riêng, nhưng chung phòng khách và sân hiên – cùng... Ngân.
Lý do: “Đây là lựa chọn tối ưu vì các phòng khác đã kín, mà hai người lại là đại diện visual nên dễ hỗ trợ nhau.”
Long Ca nhíu mày. “Tôi cần phòng riêng.”
Lễ tân cười nhẹ. “Anh thông cảm, đây là phòng cuối cùng còn trống, với lại có hai phòng ngủ riêng biệt ạ.”
Ngân bên cạnh nhoẻn miệng cười, đôi mắt như vừa bắt được vé khứ hồi đi thẳng vào tim người khác.
Chiều hôm đó, buổi chụp ảnh đầu tiên diễn ra trên bãi biển. Gió thổi nhẹ, nắng dịu, không khí đầy năng lượng.
Long Ca bước ra từ phòng thay đồ với chiếc sơ mi trắng mỏng bay nhẹ trong gió, quần linen kem và cặp kính râm Ray-Ban. Cả ê-kíp gần như quên mất đang làm việc, chỉ đứng nhìn.
“Anh Long, nhìn sang phải chút nha. Đúng rồi… rồi nghiêng đầu một tí… trời ơi, đẹp quá…” – nhiếp ảnh gia hét lên.
Ngân xuất hiện ngay sau đó, mặc bikini kèm váy choàng voan mỏng, trang điểm nhẹ kiểu “trong veo” nhưng sắc sảo. Cô bước tới gần Long Ca.
“Ảnh đôi chút nha anh Ca?” – cô hỏi, không đợi trả lời đã khoác tay anh.
Long Ca lịch sự rút tay ra, cười nhẹ. “Bối cảnh không hợp.”
Ngân không bỏ cuộc. Trong lúc chụp ảnh, cô cố tình đứng sát, giả bộ té chân khi bước trên cát, rồi... ngã nhẹ vào vai anh.
“Tay em trẹo rồi… chắc phải nhờ anh dìu em vào thay đồ.”
Long Ca im lặng nhìn xuống cổ tay cô, rồi cúi người nhặt chiếc sandal bị rơi lên, đưa cho Ngân.
“Cát mềm, em không thể trẹo tay được đâu. Nhưng em có thể trượt chân vì... cố diễn.”
Câu nói nhẹ như gió nhưng sắc như lưỡi dao mỏng. Ngân đứng sững ba giây, rồi cười trừ.
Đêm đến, cả team tụ họp ăn tối ở nhà hàng cạnh bãi biển. Rượu vang, hải sản, và ánh đèn lung linh tạo nên không gian như trong phim điện ảnh. Nhưng trong lòng Long Ca lại… chẳng khác gì đang ngồi giữa một cuộc thi hoa hậu thân thiện có vũ khí ngầm.
“Cạn ly vì anh Ca – người mẫu bất đắc dĩ nhưng ai cũng mong là chính thức!” – chị Vy nâng ly.
“Hy vọng sau chuyến đi này, anh sẽ mở lòng hơn với... những người luôn kề cận.” – chị Linh tiếp lời, mắt nhìn Ngân.
Ngân giả bộ ngại ngùng, ngồi sát hơn một chút:
“Em thì luôn ở đây, chỉ là không biết… có ai chịu nhìn thấy hay không.”
Long Ca bật cười. “Thì em tự quay lại nhìn mình đi, khỏi chờ anh.”
Một giây im lặng, rồi cả bàn cười ồ, không biết nên coi như đùa hay… bị mắng thật.
Khuya.
Ngân gõ cửa phòng Long Ca.
“Em không dám ngủ một mình. Có tiếng gì đó trong tủ áo, em sợ chuột lắm.”
Long Ca mở cửa, đứng chắn lối vào.
“Nếu có chuột, gọi lễ tân. Nếu không có chuột, thì đừng gài bẫy.”
Ngân tròn mắt, rồi cúi đầu làm bộ xấu hổ: “Em đâu có gài gì...”
“Chính xác là em gài hoài mà không trúng.” – Long Ca đóng cửa lại, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Ngay sáng hôm sau, chị Vy đăng một tấm ảnh mờ mờ chụp hành lang villa, caption:
“Có những chuyện trong đêm không cần biết rõ, chỉ cần cảm nhận…”
Kèm theo hashtag: #MắtKhôngThấyTimVẫnLoạn #VillaGióĐêm
Nhưng bất ngờ thay, ngay bên dưới có một tài khoản clone comment lại:
"Diễn hay quá. Nhưng tiếc là sân khấu không có khán giả."
Cả team bắt đầu xôn xao.
Chiều hôm đó, Long Ca nhận được tin nhắn từ lễ tân:
“Anh Long có người gửi quà từ thành phố lên.”
Anh ra quầy, nhận lấy hộp trà và một mảnh giấy nhỏ viết tay:
"Trà này là thật. Còn 'trà xanh' quanh anh thì cứ uống nhạt đi là hết. – An."