Chuyến đi công tác vừa kết thúc chưa đầy hai ngày, không khí ở LUXE&CO đã biến thành... sương mù giăng dày. Dày đến mức, ai nói chuyện với ai cũng phải dè chừng xem có bị “ghép cặp”, “gắn mác” hay “đưa vào radar nội bộ” hay không.
Mỗi lần Long Ca bước vào văn phòng, cảm giác như đang sải bước trên... sàn catwalk gài mìn. Người thì cười, người thì chép miệng, người thì giả vờ không để ý rồi “vô tình” đứng cạnh anh lúc thang máy đóng lại.
Hội “trà xanh tam hoàng” – chị Linh, chị Vy và Ngân – giờ không còn hoạt động riêng lẻ. Họ bắt đầu xuất hiện cùng nhau nhiều hơn, như một liên minh không tuyên bố.
Sáng thứ Hai, trong buổi họp chiến lược, Giám đốc Marketing thông báo:
“Do dự án resort được đánh giá thành công, chúng ta sẽ triển khai thêm chiến dịch nội bộ mang tên ‘Góc nhìn từ trái tim’, nhằm xây dựng hình ảnh thương hiệu thông qua cảm nhận của nhân viên.”
Nôm na là: “Mỗi phòng ban sẽ chọn một nhân vật truyền cảm hứng để viết bài và làm phóng sự nội bộ.”
Và không ai bất ngờ khi phòng PR – dưới quyền chị Vy – chọn ngay… Long Ca.
Chiều hôm đó, Ngân chủ động nhắn tin cho Long Ca:
Ngân: Em được giao phỏng vấn anh cho bài phóng sự nha. Mai 2h, phòng nghỉ tầng 7 – chỗ yên tĩnh để ghi âm dễ hơn.
Long Ca: Chuyển sang phòng họp tầng 5. Có camera an ninh, tiện hơn.
Ngân: Anh sợ em ăn thịt anh à? ????
Long Ca: Anh sợ bài viết sẽ bị thêm gia vị không cần thiết.
Ngân không nhắn lại. Nhưng đến 2 giờ hôm sau, cô vẫn có mặt ở phòng họp tầng 5 – váy dài trắng, tóc uốn nhẹ, nước hoa thơm như gió biển hôm trước.
Buổi phỏng vấn diễn ra trơn tru, cho đến khi Ngân dừng bút, nhìn Long Ca.
“Anh Long…”
“Ừ?”
“Nếu như… người anh yêu không còn phù hợp với môi trường của anh, anh có chọn... con đường dễ thở hơn không?”
“Không.” – Long Ca không do dự.
“Nhưng cô ấy… không mạnh mẽ. Không biết đấu trí. Không lôi kéo ai. Không chiêu trò…”
“Và chính vì vậy, cô ấy là người duy nhất mà anh biết chắc sẽ không đâm sau lưng anh.”
Anh ngước mắt lên, ánh nhìn sắc như lưỡi dao trượt khỏi vỏ.
Ngân ngồi im. Gió từ máy lạnh nhẹ run tà váy, nhưng không làm lay động được người đàn ông trước mặt.
Sáng hôm sau, bài viết nội bộ được đăng lên trang tin công ty:
"Người Giữ Cân Bằng Trong Cơn Sóng: Chân Dung Một Người Không Bao Giờ Gục Ngã"
Viết bởi: Ngân.
Bài viết đầy ẩn dụ, nói về một người đàn ông lý tưởng nhưng bị "kẹt trong vòng lặp cảm xúc bởi một mối tình có giới hạn". Không nêu tên, không trích dẫn lời thật, nhưng ai cũng biết... nó là về Long Ca.
Ngay bên dưới bài đăng, một tài khoản khác phản hồi:
“Giới hạn không nằm ở người yêu anh, mà ở những kẻ không biết giới hạn là gì.”
Bài viết sau đó bị ẩn khỏi trang chủ chỉ sau 2 tiếng.
Trong khi đó, An nhận được một email nặc danh:
“Chị thật sự nghĩ mình có thể giữ được người đàn ông đó chỉ bằng mấy hộp cơm và bình trà thảo mộc?”
“Khi người ta đứng giữa một thế giới đầy phụ nữ sẵn sàng lao vào, thì sự dịu dàng không phải là tấm khiên. Chị là một chiếc khăn giấy – lau nhẹ một lúc rồi cũng bị vứt.”
An đọc xong, không trả lời. Cô chuyển tiếp email đó cho Long Ca, kèm một dòng:
“Đẹp trai là của anh. Khổ tâm để em.”
Chiều hôm đó, Long Ca bước vào cuộc họp ban quản lý, mặt không biểu cảm.
“Trước khi làm việc, tôi xin phép nêu ý kiến cá nhân.”
Cả phòng quay lại nhìn. Anh mở điện thoại, chiếu lên màn hình lớn một đoạn clip ngắn – trích từ camera an ninh hành lang tầng 5: Ngân đang canh chỉnh góc đặt máy ghi âm, bỏ thêm... nước hoa xịt vào ghế của Long Ca.
“Khi làm nội dung truyền cảm hứng, xin hãy trung thực cả về... mùi hương.” – Anh cười nhẹ, rồi tắt màn hình.
Cả phòng im như thóc. Ngân mặt trắng bệch, chị Vy cúi mặt, còn chị Linh nhắn tin vào điện thoại liên tục – chắc là “có việc gấp bên chồng con”.
Tối hôm đó, Long Ca và An cùng đi ăn cháo lòng thật. Trong quán nhỏ, tiếng húp cháo và tiếng cười nhẹ hoà cùng tiếng quạt chạy rè rè.
“Anh nghĩ mình xử lý khéo chưa?” – Long Ca hỏi.
“Khéo chứ. Nhưng vẫn còn dính nước mắm.” – An gắp miếng dồi, trêu.
“Vậy thì lần sau để em xử. Đẹp trai thì vẫn là anh, nhưng chơi chiêu… thì em không thua ai đâu.”