Hạ Vy chuyển đồ đạc vào biệt thự. Mâu thuẫn bùng nổ khi cô và Thế An phải thiết lập ranh giới sống chung, đặc biệt là việc phân chia không gian. Hạ Vy chọn phòng ngủ đối diện phòng của Thế An nhưng cô khăng khăng không để Thế An chạm vào hay di chuyển bất cứ đồ đạc nào của chị cô, đặc biệt là căn phòng làm việc của Thanh Vân. Thế An lùi bước, chấp nhận sự kiểm soát của Hạ Vy, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện hữu khi họ phải đứng sát cạnh nhau để xem bản đồ bố trí nhà.
Hạ Vy trở lại biệt thự vào chiều hôm sau, mang theo vali và những hộp đồ cá nhân. Cô đi thẳng vào phòng của Thanh Vân, căn phòng vẫn còn nguyên vẹn, đầy mùi hương quen thuộc của chị cô.
Thế An đã đợi cô ở phòng khách. Hắn đặt một bản đồ bố trí nhà trên bàn cà phê, đánh dấu bằng những nét vẽ sắc sảo, đúng như phong cách của một kiến trúc sư.
“Anh đã sắp xếp phòng ngủ cho em ở cánh phía Đông. Nó cách phòng anh một hành lang và một phòng sinh hoạt chung. Đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối,” Thế An nói, giọng hắn lạnh lùng, cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp.
Hạ Vy không nhìn vào bản đồ. Cô nhìn thẳng vào căn phòng làm việc của Thanh Vân, nằm ngay cạnh phòng Thế An. Căn phòng đó vẫn đóng kín.
“Em không cần phòng ở cánh phía Đông. Em muốn căn phòng đối diện phòng anh,” Hạ Vy nói. “Phòng ngủ cũ của chúng ta, lúc chị em chưa kết hôn.”
Thế An cau mày. “Căn phòng đó gần phòng anh quá. Nó không phù hợp với quy tắc ‘hoàn toàn chuyên nghiệp’ của chúng ta.”
“Di chúc nói chúng ta phải sống chung dưới một mái nhà, chứ không nói về khoảng cách phòng ngủ. Em muốn ở đó. Đó là phòng ngủ mà em và chị từng chia sẻ trước khi anh xuất hiện,” Hạ Vy kiên quyết.
Thế An nhìn cô một lúc, rồi thở dài. “Được thôi. Nhưng chúng ta cần phải thiết lập ranh giới rõ ràng.”
Yếu tố Tension: Họ phải bàn bạc về quy tắc sinh hoạt. Khoảng cách vật lý bị rút ngắn khi họ cùng xem bản đồ nhà và chia phòng.
Hạ Vy bước đến bàn cà phê. Thế An nghiêng người qua để chỉ vào bản đồ. Cả hai đứng sát cạnh nhau, cánh tay Hạ Vy gần như chạm vào vai Thế An. Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ tuyết tùng nam tính, mạnh mẽ của hắn.
"Đây là những khu vực chung: nhà bếp, phòng khách, phòng tập. Đây là khu vực cấm: phòng làm việc của Thanh Vân," Thế An chỉ vào một căn phòng được đánh dấu X đỏ.
"Tại sao nó lại là khu vực cấm?" Hạ Vy hỏi, cô nghi ngờ.
"Đó là nơi chứa tài liệu kinh doanh và một số thứ cá nhân của Thanh Vân. Anh sẽ niêm phong nó cho đến khi hoàn tất thủ tục thừa kế," Thế An nói.
"Không được. Em là em gái chị ấy. Em có quyền vào đó," Hạ Vy phản đối.
“Anh là chồng và là người thực thi di chúc. Trừ khi em có bằng chứng để bác bỏ di chúc, còn không, căn phòng đó sẽ đóng kín,” Thế An nói, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng và kiên quyết. Hắn quay người lại, đối diện với Hạ Vy.
"Và một điều nữa," Thế An tiếp tục. "Không chạm vào đồ đạc của anh, không vào phòng anh, và không có bất cứ sự thân mật cá nhân nào. Chúng ta là anh rể và em vợ. Hết."
Hạ Vy đáp lại sự thách thức đó bằng cách gật đầu. “Tốt. Em cũng có một quy tắc. Không ai được chạm vào đồ của chị em, hay di chuyển bất cứ thứ gì trong phòng chị ấy, kể cả anh. Kể cả để ‘lắp ráp đồ nội thất’ hay bất cứ lý do gì.”
Thế An dùng ngón tay cái vuốt nhẹ trên mép bản đồ. Hắn chấp nhận. Hắn biết, Hạ Vy đang dùng sự kiểm soát đồ đạc để đối phó với sự mất mát của mình.
“Đồng ý. Chào mừng về nhà, Hạ Vy,” Thế An nói, giọng hắn chứa đựng sự miễn cưỡng.
Hạ Vy không đáp lại. Cô mang đồ đạc lên lầu, đến căn phòng đối diện phòng ngủ Thế An, cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người họ sẽ sớm bùng nổ, dù họ cố gắng xây dựng bao nhiêu bức tường vô hình đi chăng nữa.