Hạ Vy bắt đầu vai trò "người giữ nhà" bằng việc nấu bữa tối. Thế An miễn cưỡng ăn, nhưng lại đưa ra những lời khen ngợi mang tính chất tán tỉnh, không phải là lời khen của một anh rể. Trong lúc dọn dẹp, Hạ Vy tìm thấy một cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ được giấu kỹ dưới đáy hộp đồ của Thanh Vân, làm tăng thêm nghi ngờ của cô về cái chết bí ẩn của chị gái.
Buổi tối đầu tiên chính thức sống chung diễn ra trong sự im lặng nặng nề của căn bếp rộng lớn. Hạ Vy, vốn quen với những bữa ăn ấm cúng thời đại học, thấy căn bếp này quá rộng, quá lạnh lẽo.
Cô nấu một bữa ăn đơn giản: cá hồi áp chảo và rau trộn. Thế An bước vào, mặc chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu đen, ngồi xuống bàn ăn một cách trang trọng, đúng như thể hắn đang tham dự một cuộc họp kinh doanh.
Hạ Vy đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt hắn.
“Em không cần phải nấu ăn. Anh có thể thuê đầu bếp, hoặc anh tự lo,” Thế An nói, giọng hắn vẫn giữ sự xa cách.
“Di chúc nói em phải ‘sống chung’. Điều đó bao gồm việc duy trì ngôi nhà, Văn Khánh. Anh phải ăn những gì em nấu, ít nhất là tối nay,” Hạ Vy đáp, cô quyết định xưng tên riêng để thu hẹp khoảng cách.
Cả hai bắt đầu ăn. Hạ Vy theo dõi Thế An. Hắn ăn một cách từ tốn, chuyên nghiệp, nhưng cô nhận ra ánh mắt hắn thường xuyên lướt qua cô, chứ không chỉ tập trung vào thức ăn.
Yếu tố Tension: Thế An cố ý khen ngợi món ăn của Hạ Vy, không phải bằng lời lẽ anh rể, mà bằng lời tán tỉnh, khiến cô bối rối.
Sau vài phút im lặng, Thế An đặt dao nĩa xuống.
“Nó… ngon hơn anh nghĩ,” Thế An nói.
“Cảm ơn,” Hạ Vy đáp, nhưng hắn chưa dừng lại.
“Mùi hương này,” Thế An nói, hắn nhắm mắt lại. “Nó làm anh nhớ đến những bữa tối anh từng tưởng tượng. Ấm áp, tự nhiên, và bất ngờ gợi cảm.”
Hạ Vy đỏ mặt. Cô biết, lời khen này không dành cho món cá hồi áp chảo.
“Đó chỉ là cá hồi áp chảo, Thế An. Đừng diễn tả nó như một bức tranh nghệ thuật,” Hạ Vy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh là kiến trúc sư. Anh luôn nhìn thấy nghệ thuật trong những điều đơn giản. Và anh luôn bị thu hút bởi những điều bất ngờ,” Thế An đáp, ánh mắt hắn sắc bén và đầy ẩn ý, như muốn nói đến chính Hạ Vy.
Hắn lại tiếp tục ăn, để lại Hạ Vy trong sự bối rối. Cô biết hắn đang cố tình vượt qua ranh giới cảm xúc.
Sau bữa tối, khi Hạ Vy đang dọn dẹp, Thế An ngồi làm việc ở bàn khách. Hạ Vy quyết định bắt đầu tìm hiểu về cái chết của chị cô.
Cô đi lên phòng ngủ cũ của mình. Khi mở chiếc hộp đựng đồ dùng học tập cũ, cô cảm thấy có một vật cứng bị giấu dưới đáy.
Hạ Vy lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ, bọc da cũ kỹ, không phải là loại Thanh Vân thường dùng. Cuốn sổ không có bất kỳ ghi chép nào về công việc hay lịch hẹn. Nó là một cuốn nhật ký được viết vội vã.
Hạ Vy lật trang đầu tiên, tim cô đập mạnh. Dòng chữ được viết nguệch ngoạc:
"Mình không thể chịu đựng thêm nữa. Họ biết, họ đã biết hết. Mình cần phải nói với Hạ Vy trước khi quá muộn."
Hạ Vy nắm chặt cuốn sổ. Cuốn sổ này không đề cập đến Thế An, nhưng nó khẳng định Thanh Vân đã biết về một bí mật và đang bị đe dọa trước khi tai nạn xảy ra.
Hạ Vy cất cuốn sổ vào túi quần. Khi cô đi ngang qua phòng làm việc của Thanh Vân, nơi Thế An đã niêm phong, cô cảm thấy nghi ngờ lớn hơn bao giờ hết.
Thế An ngước lên từ chiếc laptop của hắn, nhìn thẳng vào cô.
“Em ổn không, Hạ Vy?” Thế An hỏi.
“Ổn. Chỉ là… căn nhà này quá lớn cho hai người xa lạ,” Hạ Vy đáp, cô cố gắng che giấu cuốn sổ đỏ.
Cả hai đều biết họ không phải là người lạ. Và sự ràng buộc cấm kỵ vừa mới bắt đầu.