Hạ Vy vô tình bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo ngủ lụa mỏng manh sau khi tắm. Cô không biết rằng Thế An đang làm việc muộn trong phòng làm việc cá nhân ở cuối hành lang. Thế An bắt gặp cô. Khoảnh khắc lúng túng nhưng đầy sự hấp dẫn giới tính kéo dài, khi ánh mắt hắn lướt qua cô một cách cấm kỵ và Hạ Vy cảm nhận được khao khát bị kìm nén từ hắn.
Đã gần nửa đêm. Hạ Vy vừa tắm xong. Cô cảm thấy mệt mỏi sau một ngày cố gắng sắp xếp đồ đạc và chiến đấu với sự căng thẳng của việc sống chung với Thế An. Cô mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng, vốn là một món quà sinh nhật từ Thanh Vân, nhưng cô chưa từng mặc trước đây.
Cô nghĩ Thế An đã về phòng ngủ từ lâu. Ánh sáng duy nhất trong hành lang là từ chiếc đèn ngủ mờ ảo ở cuối.
Hạ Vy bước ra khỏi phòng, định đi xuống bếp lấy một cốc nước.
Đột nhiên, cánh cửa phòng làm việc cá nhân của Thế An ở cuối hành lang mở ra một cách bất ngờ. Thế An bước ra, trên tay cầm một cốc cà phê, vẻ mặt hắn căng thẳng vì công việc.
Cả hai chạm mắt nhau ở cự ly gần trong hành lang vắng lặng.
H+ Khám phá: Thế An nhìn thấy cơ thể Hạ Vy. Sự im lặng kéo dài, ánh mắt hắn lướt qua cô. Hạ Vy cảm thấy bối rối nhưng cũng cảm nhận được khao khát từ hắn.
Hạ Vy cứng đờ người. Cô nhận ra mình chỉ đang mặc chiếc áo lụa mỏng, gần như trong suốt dưới ánh đèn hành lang.
Thế An cũng sững sờ. Hắn nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt hắn, thường ngày sắc lạnh và chuyên nghiệp, giờ đây lại mang một sự thèm khát cấm kỵ không thể che giấu.
Cái nhìn của hắn lướt nhanh qua khuôn mặt cô, dừng lại ở chiếc cổ thon dài, rồi không kiềm chế được mà lướt xuống vai, cánh tay trần, và những đường cong mờ ảo dưới lớp lụa.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió khẽ rít ngoài cửa sổ.
Hạ Vy cảm thấy da thịt mình nóng lên. Cô không né tránh. Cô cũng nhìn vào Thế An, thấy khuôn mặt hắn căng ra, quai hàm hắn siết chặt, như đang đấu tranh với một điều gì đó mạnh mẽ.
“Anh… anh tưởng em đã ngủ rồi,” Thế An nói, giọng hắn khàn đặc, không giống giọng điệu chuyên nghiệp thường ngày.
“Em… em định xuống bếp lấy nước,” Hạ Vy lắp bắp.
Thế An không thể rời mắt khỏi cô. Hắn cảm thấy mình đang vi phạm mọi lời thề và ranh giới. Hắn đang khao khát em vợ mình.
“Lần sau… em nên cẩn thận hơn. Hành lang này có camera giám sát,” Thế An nói, hắn cố gắng dùng lý trí để chấm dứt khoảnh khắc này, nhưng lời nói của hắn lại quá mỏng manh.
Hạ Vy biết hắn đang nói dối. Camera chỉ lắp ở sảnh chính và cổng ra vào. Hắn chỉ đang cố gắng bảo vệ chính mình khỏi sự sa ngã.
“Em xin lỗi,” Hạ Vy nói, cô nhanh chóng quay người lại, bước nhanh vào phòng ngủ.
Khi cánh cửa khép lại, Hạ Vy tựa lưng vào, thở dốc. Cảm giác tội lỗi lẫn lộn với sự kích thích. Cô biết Thế An khao khát cô. Cái nhìn đó đã khẳng định sự thật bị cấm kỵ.
Và Thế An, đứng một mình trong hành lang, nhắm mắt lại. Hắn siết chặt cốc cà phê, cảm nhận sự cám dỗ mạnh mẽ nhất từ trước đến nay. Hắn biết, ranh giới mỏng manh giữa họ đã gần như bị phá hủy hoàn toàn bởi cái nhìn cấm kỵ đó.