Hạ Vy quyết định lắp ráp một chiếc kệ sách lớn trong phòng để chứa đồ đạc. Cô muốn chứng minh sự độc lập của mình nhưng lại gặp khó khăn và vô tình làm đứt tay. Thế An phải can thiệp, giúp cô hoàn thành và chăm sóc vết thương. Sự tiếp xúc cơ thể gần gũi nảy sinh khi Thế An phải ôm cô để giữ thăng bằng lúc lắp ráp, và sau đó là sự dịu dàng cấm kỵ khi hắn sát trùng vết thương cho em vợ.
Hạ Vy ghét sự phụ thuộc. Để khẳng định sự độc lập của mình trong vai trò "người giữ nhà", cô đặt mua một chiếc kệ sách lớn và quyết định tự mình lắp ráp. Cô không muốn nhờ Thế An, người mà sự hiện diện của hắn đã đủ làm cô bối rối.
Tuy nhiên, chiếc kệ sách to hơn cô tưởng. Sau gần hai giờ vật lộn với các ốc vít và bản lề, cô vẫn không thể cố định được khung chính.
Thế An bước vào phòng, dựa vào khung cửa. Hắn mặc áo phông trắng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ.
“Em đang làm gì vậy, Hạ Vy?” Thế An hỏi, giọng hắn có chút mỉa mai.
“Đang lắp ráp kệ sách. Anh có thể không can thiệp được không, Giám đốc Thế An?” Hạ Vy đáp, cô vừa vặn một chiếc ốc vít và vô tình làm trầy xước lòng bàn tay. Máu rỉ ra.
Thế An nhíu mày. Hắn bước thẳng vào phòng.
“Anh là kiến trúc sư. Lắp ráp là công việc của anh. Và em đang chảy máu,” Thế An nói, giọng hắn không chấp nhận sự phản đối.
Hắn đi đến bên cô, nhanh chóng kiểm tra vết thương. Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô đến chiếc hộp sơ cứu.
H+ Gần gũi: Thế An nắm tay Hạ Vy để sát trùng, rồi phải ôm lấy cô để giữ thăng bằng khi lắp ráp kệ. Hơi thở anh phả vào gáy cô.
Thế An ngồi xuống, kéo Hạ Vy lại gần. Hắn nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên lòng bàn tay cô. Cú chạm da thịt này, tuy chỉ là sự chăm sóc, lại mang đến sự gần gũi không thể phủ nhận.
“Em luôn cố gắng quá sức,” Thế An thì thầm, ánh mắt hắn dịu dàng một cách nguy hiểm.
“Em không muốn phụ thuộc vào anh,” Hạ Vy đáp, cô cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn.
“Việc chia sẻ không phải là phụ thuộc,” Thế An nói, hắn băng bó xong, rồi đứng dậy. “Được rồi, làm cho xong đi. Đứng thẳng lên.”
Thế An chỉ đạo Hạ Vy giữ khung chính. Chiếc kệ quá nặng.
“Em phải giữ chặt hơn! Nếu không nó sẽ đổ vào người anh,” Thế An ra lệnh.
Khi Hạ Vy cố gắng đẩy khung lên, chiếc kệ bắt đầu nghiêng. Thế An nhanh chóng tiến lại, vòng tay qua lưng Hạ Vy để giữ cô và chiếc kệ thăng bằng.
Cơ thể họ áp sát nhau từ phía sau. Hạ Vy cảm nhận được lồng ngực săn chắc của hắn áp vào lưng cô. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy cô, khiến cô rùng mình.
“Giữ chặt, Hạ Vy. Đừng thả lỏng,” Thế An thì thầm, giọng hắn khàn đặc.
Sự gần gũi vật lý này kéo dài vài giây, nhưng nó đủ để kích hoạt sự căng thẳng giới tính giữa họ. Sự chăm sóc bất ngờ này hoàn toàn đi ngược lại vai trò "anh rể lạnh lùng" mà hắn đang cố gắng duy trì.
Thế An buông cô ra sau khi cố định được khung. Cả hai đều thở dốc.
“Anh… anh xong rồi. Em cất đồ vào đi,” Thế An nói, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, như thể cần phải thoát khỏi sự hấp dẫn nguy hiểm này.
Hạ Vy đứng đó, tay vẫn còn cảm giác ấm áp từ vết băng dán, nhưng cảm giác tội lỗi và khao khát thì đã bùng lên mạnh mẽ. Cô biết, Thế An không chỉ giúp cô lắp ráp kệ sách. Hắn đã phá vỡ bức tường vật lý đầu tiên.