Tòa nhà Lưu Thủy nằm khuất sau con đường lớn đã bị phong tỏa nhiều năm, một khối bê tông xám xịt cao ngất, đứng trơ trọi giữa đám cỏ dại mọc cao ngang ngực. Trên đỉnh vẫn còn sót lại vài ký tự gãy nát của bảng hiệu cũ, “L…u Th…y”, như thể chính cái tên cũng đã bị ai đó cố tình xóa bỏ khỏi ký ức con người.
Minh — kỹ sư điện 32 tuổi — được công ty thuê đến để khảo sát hệ thống điện thang máy và cấu trúc chịu lực của tòa nhà này. Dự án tái thiết được đầu tư bởi một tập đoàn mới nổi, họ nói muốn biến tòa cao ốc cũ kỹ này thành khu thương mại hiện đại. Nhưng khi Minh bước vào qua cánh cửa kính bụi phủ dày, anh đã cảm nhận có gì đó sai ngay từ hơi thở đầu tiên: không khí bên trong lạnh hơn hẳn, đặc quánh, có mùi ẩm và… mùi kim loại rỉ.
Tiếng bước chân của anh vang lên rõ ràng trên sàn đá hoa cũ nứt nẻ. Các đồng nghiệp lần lượt bước vào: Lan — chuyên viên thiết kế nội thất, Hùng — kỹ sư kết cấu, và An — cậu nhân viên trẻ phụ trách đo đạc. Họ mang theo máy quét, bản vẽ và đèn pin công suất lớn.
Phòng lễ tân ở tầng trệt vẫn còn nguyên, nhưng mọi thứ phủ một lớp bụi dày đến mức bàn tay vuốt qua để lại hằn rõ vệt. Trên tường, chiếc đồng hồ lớn dừng lại ở đúng 3 giờ 19 phút, kim giây vẫn nghiêng về phía số 6 như đang chuẩn bị nhúc nhích mà không bao giờ nhúc nhích nổi.
“Lạnh thật,” Lan kéo áo khoác lại, giọng khẽ run. “Tòa nhà này bị bỏ hoang mười mấy năm, sao vẫn còn điện nhỉ?”
“Chắc máy phát tự động của tầng hầm,” Minh đáp, mắt vẫn nhìn về phía cuối hành lang — nơi một chiếc thang máy đứng im lìm, bảng hiển thị điện tử mờ mờ sáng.
Trên bảng nút, các số từ 1 đến 18 hiện rõ. Nhưng có một nút nhỏ hơn, nằm lệch sang phải, không được ghi số — chỉ có chữ “B”, màu sơn đã phai gần hết. Dưới ánh đèn pin, Minh thấy bên trong lớp nhựa, có thêm một ký tự mờ mịt bị che đi — “19”.
“Lạ nhỉ,” Hùng lên tiếng. “Bản thiết kế tôi nhận chỉ có 18 tầng thôi. Không có tầng 19 nào cả.”
“Có thể là tầng kỹ thuật,” Lan nói, nhưng giọng cô thiếu tự tin.
Họ quyết định tạm thời không bận tâm, bắt đầu chia nhau khảo sát từng tầng. Tuy nhiên, Minh không thể rời mắt khỏi nút “19” ấy. Nó khiến anh có cảm giác như… đang nhìn lại mình. Một nỗi thôi thúc mơ hồ dâng lên: ấn thử.
Đến trưa, họ tạm nghỉ tại tầng 10. Khi mở hộp cơm, An bỗng hỏi:
“Anh Minh này… anh có nghe thấy gì không?”
“Nghe gì?”
“Tiếng gõ… như ai đang gõ tường.”
Mọi người lặng im. Quả thật, từ đâu đó phía dưới, vọng lên những tiếng “cộp, cộp” đều đặn, mỗi nhịp cách nhau vài giây, như nhịp tim kim loại. Ban đầu tưởng là tiếng máy bơm cũ, nhưng khi Minh ghé tai sát tường bê tông, anh nghe rõ hơn: tiếng gõ từ bên trong, không phải từ ngoài.
“Chắc có ai xuống tầng hầm rồi,” Hùng cố trấn an, nhưng mồ hôi trên trán anh lại nói ngược điều đó.
Chiều xuống nhanh. Ánh sáng lọt qua các cửa sổ mờ dần, chuyển thành màu xám đục. Khi nhóm chuẩn bị rời đi, Minh nán lại để kiểm tra hệ thống điện ở tầng trệt. Anh mở tủ cầu dao — nhưng trước khi chạm vào, tiếng “ting” nhẹ vang lên phía sau.
Cánh cửa thang máy tự động mở ra. Không ai ở đó.
Bên trong, bảng điều khiển sáng rực. Con số “0” đang hiển thị, nhưng đèn nút “19” cũng sáng — yếu ớt, như ánh lửa sắp tàn.
“Không thể nào…” Minh lẩm bẩm. Anh đưa tay định bấm tắt, nhưng cửa thang máy khép lại trước khi anh kịp chạm vào.
Một âm thanh kim loại cọ sát vang lên. Thang máy bắt đầu di chuyển, lên trên. Bảng hiển thị chớp nháy: 1… 2… 3… 4… rồi dừng ở 18. Nhưng thay vì dừng lại, đèn tiếp tục nhấp nháy — và con số “19” mờ ảo hiện lên, dẫu trên bảng không hề có ký tự ấy.
Thang máy biến mất. Không có âm thanh nào, không có rung chấn. Cứ như nó chưa từng tồn tại.
Minh nhìn quanh. Cửa thang máy đóng chặt. Anh thử gọi bộ đàm — không tín hiệu.
Vài giây sau, đèn tầng trệt vụt tắt. Toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ bảng hiển thị thang máy, nhấp nháy một con số duy nhất:
“19”.
Minh đứng lặng. Bất giác, anh nghe tiếng kim đồng hồ tường khẽ chuyển động — tích… tích… tích…
Chiếc đồng hồ chết từ sáng nay, bỗng chạy tiếp.
Và kim phút, dừng lại ở đúng 3 giờ 19 phút.
Đêm đó, người ta thấy ánh đèn từ tầng cao nhất của tòa nhà Lưu Thủy bật sáng suốt đêm, dù không còn ai ở đó.
Sáng hôm sau, chỉ có ba người trở về. Họ nói Minh đã “đi kiểm tra tầng 19”. Nhưng khi cảnh sát đến, không ai tìm thấy tầng đó — kể cả trên sơ đồ xây dựng hay thang máy.
Người ta chỉ thấy một dòng chữ nguệch ngoạc trên bảng điều khiển, được khắc sâu bằng vật nhọn, vẫn còn ướt màu nâu đậm:
“Thang máy lên trời không bao giờ xuống.”