Trên màn hình máy tính của Lâm, hàng trăm dòng dữ liệu đang chạy loạn xạ như bị ai đó cố tình đảo tung. Anh vừa mới đăng nhập vào hệ thống lưu trữ mật của Viện Tâm lý Quốc gia – nơi anh từng làm việc trước khi bị đình chỉ vì “vượt quyền nghiên cứu”. Mục tiêu của anh hôm nay rất rõ ràng: tìm lại hồ sơ tầng thứ 19, tập tài liệu mà chính anh đã từng ghi lại – và bị xóa sạch chỉ sau một đêm.
Màn hình nhấp nháy, dòng chữ “Access Denied” hiện lên đỏ chói.
Lâm nghiến răng, nhập một đoạn mã khác, tay anh run nhẹ. Không phải vì sợ, mà vì hồi hộp. Anh biết có ai đó, hoặc thứ gì đó, đang giám sát mình qua từng cú gõ phím.
Sau vài lần thử, hệ thống bỗng mở khóa. Một thư mục hiện ra – trống rỗng. Không có gì ngoài một tệp duy nhất:
“Tầng 19 – Không tồn tại”
Lâm nhấp vào. Màn hình tối đen, rồi một giọng nói méo mó vang lên qua loa máy tính – như phát từ nơi sâu thẳm nào đó:
“Tầng thứ 19... không dành cho con người.”
Anh giật mình lùi lại, dây tai nghe rơi xuống nền. Hình ảnh trên màn hình biến dạng thành những mảng màu chảy loang như máu. Trong vài giây, anh thấy hiện lên những bóng người mặc áo bệnh nhân, đứng chen chúc trong hành lang tối, không gương mặt, chỉ toàn vết khâu dài từ trán xuống miệng.
Rồi tất cả biến mất.
Màn hình trở lại bình thường, chỉ còn lại dòng thông báo:
File bị xóa vĩnh viễn.
Lâm vội kiểm tra nhật ký hệ thống. Anh thấy có một lệnh xóa được thực hiện cách đây đúng 7 năm, vào lúc 3:19 sáng, dưới quyền truy cập của chính anh.
Nhưng điều đó là không thể — 7 năm trước, anh đang trong tình trạng hôn mê sau vụ cháy tại khu nghiên cứu ngầm của viện.
Anh nhớ lại buổi sáng hôm đó, khi được cứu ra khỏi đống đổ nát, bác sĩ nói rằng có 18 tầng trong khu thí nghiệm bị sập hoàn toàn.
18 tầng – không phải 19.
Tầng 19 chưa bao giờ có trong sơ đồ chính thức.
Vậy tại sao hệ thống lại có hồ sơ tên “Tầng 19”?
Và ai đã dùng tài khoản của anh để xóa nó?
Một tiếng động vang lên từ cửa sau căn phòng – cạch… như có ai đó vừa khẽ xoay tay nắm. Lâm quay phắt lại, tim đập mạnh. Ánh đèn mờ hắt lên bóng của một người – gầy, cao, đứng im lặng ngay bên ngoài cửa kính.
Rồi giọng nói méo mó từ máy tính lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn, như có kẻ đang thì thầm ngay sau lưng anh:
“Cậu không nên mở hồ sơ ấy, bác sĩ Lâm. Tầng thứ 19... vẫn còn người bên dưới.”
Cửa bật mở.
Màn hình vụt tắt.
Và trong khoảnh khắc tối đen ấy, anh nghe thấy tiếng bước chân trần đang đi lên – từ dưới sàn nhà.