Căn phòng ngập trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng le lói từ khe cửa. Lâm đứng chết lặng, lưng dán vào tường. Tiếng bước chân vẫn tiếp tục — lẹp nhẹp… lẹp nhẹp… — như tiếng da thịt trần trụi chạm xuống nền gạch lạnh.
Anh nín thở, cố nhìn xuống khe hở giữa sàn nhà và tấm ván gỗ cũ kỹ nơi anh từng nghe thấy âm thanh ấy. Một khe nứt đen ngòm kéo dài dọc theo nền, như một vết rạch sâu ăn vào trong lòng đất. Gió lạnh thốc lên từ đó, mang theo mùi tanh của máu và ẩm mốc của xác người.
Lâm cúi xuống, tay cầm chiếc đèn pin. Ánh sáng run rẩy chiếu vào bóng tối, rồi dừng lại — nơi có một bàn tay trắng nhợt đang bám lấy mép sàn. Những ngón tay run rẩy, móng tay rách nát, như đã từng cào vào vách đá suốt nhiều năm.
Anh lùi lại, tim đập dồn dập.
Từ khe nứt ấy, một khuôn mặt chậm rãi trồi lên. Không hẳn là người — phần da dính bết vào xương, hai hốc mắt trống rỗng, chỉ còn những sợi gân máu đen sẫm. Thứ đó bò lên, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn, từng cử động của nó nghe như tiếng sợi dây thần kinh căng ra rồi đứt phựt.
Lâm vớ lấy cây gậy sắt trong góc phòng.
“Lùi lại!” – anh hét lên, nhưng thứ đó vẫn tiến về phía anh, từng bước một. Khi ánh đèn chiếu vào cổ nó, anh nhìn thấy vết khâu dọc, y hệt như những bóng người trong đoạn video bị xóa lúc nãy.
Một giọng nói khàn khàn cất lên, không rõ phát ra từ miệng nó hay từ trong đầu anh:
“Bác sĩ Lâm... anh đã hứa sẽ đưa chúng tôi lên... Tầng 19 không còn chỗ cho ai nữa…”
Rồi đột nhiên nó dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh sáng lóe lên trong đôi hốc mắt trống rỗng ấy, phản chiếu hình ảnh chính anh – đang run rẩy, lùi dần về phía cửa.
Lâm lùi thêm một bước nữa thì vấp phải sợi dây điện vắt ngang, mất thăng bằng ngã xuống. Khi anh ngẩng lên, sinh vật đó đã biến mất.
Không khí trong phòng nặng trĩu. Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đều, như đếm ngược điều gì đó.
Anh bật đèn toàn phòng, tiến lại gần khe nứt. Nó đã được bịt lại, hoàn toàn bằng lớp xi măng còn ướt. Không thể nào — chỉ mới vài phút trước, nó còn đang mở.
Ngay giữa nền, ai đó khắc một dòng chữ bằng móng tay:
“Đừng để ai lên nữa.”
Điện thoại Lâm đổ chuông. Anh nhìn màn hình — số gọi đến là “Phòng lưu trữ tầng 19”.
Bàn tay anh run đến mức suýt đánh rơi máy.
Anh biết rõ — viện nghiên cứu đó đã bị chôn vùi dưới lòng đất từ 7 năm trước, và không ai còn sống ở đó cả.
Anh bắt máy, chỉ nghe thấy một giọng nói méo mó vang lên giữa những tiếng rè nhiễu:
“Tầng 19… đã mở cửa rồi, bác sĩ…”
Rồi cuộc gọi tắt.
Ngay sau đó, đèn toàn phòng chớp tắt liên tục. Dưới sàn, lớp xi măng vừa khô bắt đầu nứt ra.
Lâm lùi về phía cửa, nhưng tiếng lẹp nhẹp lại vang lên một lần nữa — lần này không chỉ một người.
Từ khe nứt, hàng chục bàn tay đồng loạt trồi lên, bám lấy mép sàn, kéo theo những thân hình trắng nhợt, không mắt, không miệng — chỉ có những đường khâu răng rắc chạy dài trên gương mặt.
Cả căn phòng bắt đầu rung lên như có thứ gì khổng lồ đang trỗi dậy từ sâu thẳm bên dưới.
Trong cơn hoảng loạn, Lâm hét lên, vớ lấy tập hồ sơ duy nhất còn sót lại trên bàn. Trên bìa, dòng chữ mờ hiện ra dần dưới ánh đèn nhấp nháy:
“Dự án tái sinh – Tầng thứ 19.”
Và ngay khoảnh khắc ấy, một trong những kẻ đó mở mắt ra — đôi mắt cháy đỏ như than hồng — nhìn thẳng vào anh, rồi nói bằng giọng người thật:
“Anh đã từng là một trong chúng tôi, bác sĩ Lâm…”