Dịch Cân Kinh

Chương 27: Chương 27


trước sau

DỊCH CÂN KINHTác giả: Mị Nam

Chương 27: Tái ngộ Vũ Phỉ
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T

Một chiếc du thuyền dài ước chừng trăm mét đang xẹt qua nước biển nước biển màu xanh lam lao về phía trước. Trên tầng hai boong tàu, một nữ hài đeo kính mát, mặc đồ thể thao, đang dựa vào lan can nhìn ra xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn không ra biểu tình gì.

"Ai, lâu như vậy, hắn chắc đã sớm tỉnh dậy rồi! Cũng không biết hiện tại thế nào!" Nữ hài bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, hai tròng mắt nhìn mông lung trên mặt biển.

Cô gái không phải ai khác, đúng là người từng cùng chung hoạn nạn với Tần Thứ, Đường Vũ Phỉ. Ngày đó sau khi Tần Thứ hôn mê, nàng cùng gia gia Tần Thứ chăm sóc hắn mấy ngày, bởi vì lo lắng người nhà không biết tình hình mình bị bắt cóc, liền rời đi sơn thôn. Nhưng là sau khi về đến nhà, lại bởi vì sự kiện bắt cóc này, cha mẹ quản thúc dị thường nghiêm khắc, ngay cả phụ thân luôn luôn sủng nịch, lần này cũng cấm nàng ra ngoài. Một tuần trước, nhờ ca ca nàng cầu tình, mới lên chiếc xa hoa du thuyền này, rời bến giải sầu.

"Vũ Phỉ, như thế nào lại trốn ra đây?" Một thanh niên cũng mặc đồ thể thao hiện ra trên boong tàu, khuôn mặt trông rất anh tuấn, có vài phần tương tự Đường Vũ Phỉ, chỉ là nụ cười có vẻ bất cần đời.

Đường Vũ Phỉ quay đầu nhìn người mới đến, lười biếng nói: "Phòn tập thể dục oi bức quá, đến đây hít thở không khí." Nói xong, lại trừng mắt nhìn nam tử, hừ nói: "Ca, ít cám dỗ các nữ hài một chút, mấy nữ hài tử trên thuyền này không quản là có bối cảnh hay không bối cảnh, cũng không phải là người đơn giản. Đừng gây ra tai họa."

Người mới tới tên Đường Thiếu Long, là ca ca của Đường Vũ Phỉ.

Tính tình ca ca như thế nào, Đường Vũ Phỉ làm muội muội rất hiểu biết. Nhà bọn họ nhiều thế hệ dòng dõi có học, nhưng không biết sao lại xuất hiện một hoa hoa công tử, cả ngày giao du cùng đám bạn bè xấu, kiếm chuyện không đâu, thay bạn gái như thay áo.

"Thích, ngươi còn không biết ca ca, nói cho ngươi biết, ca ta chính là. . ." Đường Thiếu Long vừa định nổ một phen, bỗng nhiên thấy muội muội đã quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không muốn nghe hắn kế tiếp, không khỏi mặt đỏ lên, lắc đầu nói thầm: "Quên đi, nói với ngươi mấy cái này, ngươi cũng không hiểu."

Đi đến bên người Đường Vũ Phỉ, lưng Đường Thiểu Long tựa vào lan can, lấy ra điếu thuốc, châm lửa rít một ngụm thật sâu, lúc này mới vừa nhả khói vừa nói:

"Muội muội, ca ca ta thấy ngươi bị bắt đi một chuyến, tính tình thay đổi không ít a. Có một số việc trôi qua, thì để trôi qua đi, đừng để ở trong lòng. Ngươi thấy ca ca ta quan tâm ngươi không, ba mẹ không cho ngươi ra khỏi cửa, ca nghĩ biện pháp đem ngươi ra đến đây, hiện tại ngắm nhìn biển rộng, giao lưu bằng hữu, thư thái hơn a."

Đường Vũ Phỉ bĩu môi nói: "Ta đây cũng thật cám ơn ca, sợ là ngài muốn đi tụ hội trên du thuyền này, lại lo lắng ba mẹ không đồng ý, mới lấy danh nghĩa của ta, đem ta lôi ra làm bình phong thôi."

Đường Thiếu Long mặt đỏ lên, than thở: "Gặp phải muội muội vô lương tâm như ngươi, ta là ca ca coi như thất bại. Quên đi, không tán dóc với ngươi nữa, càng nói ta càng thảm, vào trong tìm em MM xinh đẹp bồi dưỡng cảm tình thôi."

"Từ từ." Đường Vũ Phỉ bỗng nhiên kéo ống tay áo của ca ca, chỉ vào mặt biển phía trước nói: "Ngươi xem cái gì đang nổi lơ lửng vậy?"

Đường Thiểu Long mặt nhăn nhíu theo phương hướng ngón tay, miệng than thở : "Trên biển rộng, rác rưởi trôi nổi không biết nhiều ít, có cái gì đẹp ."

Đường Vũ Phỉ vội la lên: "Không phải, ta nhìn sao thấy giống người vậy!"

Đường Thiểu Long cẩn thận nhìn kỹ, vỗ đùi nói: "Này, thật sự giống như một người. Ở đây trước không cửa hàng, sau không thôn, vị đại hiệp này hứng thú ghê, tới nơi này tắm a."

Hiển nhiên y là một kẻ thích xem náo nhiệt, lập tức ném thuốc xuống, dũng cảm nói: "Muội, ngươi ở chỗ này chờ, ta trở về gọi người tới xem trò vui."

Chỉ chốc lát sau, một đám thanh niên đều tụ lại trên boong, đầu lĩnh đúng là Đường Thiểu Long, đang khoa tay múa chân vui cười nói: "Anh em, thực không lừa các ngươi, đi xem thử, hôm nay coi như gặp cao nhân rồi."

Đường Vũ Phỉ quay đầu nhìn đám người này, cau mày, nàng từ trước đến nay đối với mấy hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) của ca ca này đều không thích. Thân mình lui lui cách xa bọn họ một chút, mới nhìn lại người đang nổi lơ lửng trên mặt biển. Du thuyền đi tới, càng ngày càng gần người đang bập bềnh trên biển, Đường Vũ Phỉ cũng thấy được rõ ràng.

"A!"

Nàng bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, vội vàng bỏ kính râm xuống, hai tròng mắt mở lớn, thẳng tắp nhìn người nọ. Mặc dù khoảng cách tiếp cận cũng chỉ là tương đối mà thôi, Đường Vũ Phỉ cũng không thể thấy rõ ràng bộ dáng người ấy. Nhưng là làm nàng kinh ngạc ra tiếng chính là, nàng rõ ràng thấy được trên vai người nọ là một cái bao tải cũ cũng theo hắn trôi lơ lửng.

Chứng kiến bao tải này, tuy rằng Đường Vũ Phỉ chưa thể xác định người phiêu phù trên mặt biển là ai, nhưng là trong đầu của nàng đã nhớ tới bộ dáng Tần Thứ, thiếu niên sơn dã lưng đeo bao tải.

"Ca, mau đi cứu người." Đường Vũ Phỉ quay đầu hướng ca ca bên kia đang cùng đám thanh niên vui đùa, gào lên.

Đường Thiếu Long quay đầu, trợn mắt nói: "Gào cái gì, người ta đang vui vẻ, ngươi muốn ta đi cứu ai?"

Đường Vũ Phỉ cũng trợn mắt, vội la lên: "Ngươi thấy rõ ràng không, người nọ không phải đang bơi lội, là nổi ở trên mặt biển."

Kỳ thật giờ phút này tới gần, tất cả mọi người thấy được người này cũng không phải là vận động viên đi khiêu chiến hải vịnh, mà giống như tử thi bập bềnh trên mặt biển. Chỉ là xem náo nhiệt thì thôi, ai cũng không hứng thú đem một tử thi như vậy vớt lên.

Đường Thiểu Long không lay chuyển được cố chấp của muội muội, bất đắc dĩ đi gọi thuyền viên xuống nước vớt thi thể.

Một lúc sau, người nọ đã được vớt lên, đám thanh niên đều tò mò tụ lại, một người có vẻ can đảm đi tới kiểm tra hơi thở của "Tử thi", bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc nói: "Nha, vẫn còn thở!"

Nhất thời, mọi người chậc chậc lấy làm kỳ quái. Cũng khó trách, ai biết người này phiêu phù ở trên biển đã bao lâu, không ngờ còn chưa chết, hơn nữa cũng không chìm xuống đáy biển, lại không bị sinh vật hung mãnh gì ăn thịt, vẫn sống đến bây giờ coi như là một kì tích.

Đường Thiếu Long ở một bên nói năng ngọt xớt: "A, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Người này đến bây giờ còn có hơi thở, hiện tại lại bị ta cứu, xem ra về sau có đại vận a."

Đường Vũ Phỉ đẩy đám người ra đi vào, ánh mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch do ngâm nước biểm, nhất thời biến sắc, kinh hô một tiếng: "Tiểu Thứ."

Liền gục ở trên người kia.

Những thanh niên chung quanh một trận ồ lên, đặc biệt Đường Thiếu Long, như thế nào cũng không nghĩ tới vớt lên một tên giống như tử thi, không ngờ muội muội lại nhận biết. Nhìn cách ăn mặc đơn giản của người này, rất giống tiểu tử từ núi đi ra, làm sao muội muội lại nhận biết chứ?

Ngẫm lại, đúng rồi, muội muội từng nói nàng bị bắt đến trong núi, hay chính là khi đó quen biết tiểu tử này? Nhưng tiểu tử này sao lại nổi trên mặt biển nhỉ?

Liên tiếp hoang mang làm đầu óc Đường Thiểu Long có chút phát mộng, mà Đường Vũ Phỉ đã quay đầu lại, lo lắng nhìn hắn nói: "Ca, còn đứng làm gì? Nhanh đi kêu bác sĩ a, hắn hiện tại rất suy yếu."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!