DỊCH CÂN KINHTác giả: Mị Nam
Chương 36: Động thân cứu người
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
"Yêu a, có điểm ý tứ. Nhìn không ra tiểu tử ngươi đảm lượng rất lớn, theo hải tặc như ta bày tỏ thâm giao, ha hả, có ý tứ." Đầu lĩnh hải tặc hừ hừ vài tiếng, mặt trầm xuống nói:
"Thả con mẹ ngươi ấy, đừng ra oai với lão tử, nói cho ngươi biết, lạc ở trong tay ta, cũng đừng mẹ nó chơi cái gì tâm địa gian giảo, thống khoái một chút, ngoan ngoãn làm theo lời ta nói, nếu ta không thoải mái, hừ hừ..."
Đầu lĩnh âm hiểm cười vài tiếng, súng máy trong tay lại hướng bầu trời nhả một tràng đạn.
Trong phòng tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, Long thiếu gia cũng cau mày, sắc mặt đỏ lên. Từ trước đến nay, chưa bao giờ ăn nói khép nép như thế để kết giao một người, lần đầu liền gặp được đã không cho mặt mũi, mặc dù hiện tại tánh mạng ở trong tay đối phương, trong lòng cũng không thể nổi giận.
Cứ như vậy, Long thiếu gia giọng điệu cũng thay đổi, thanh âm trầm thấp về dưới, cắn răng nói: "Đại ca làm việc không nói thể diện, không sợ ngày sau khó khăn sao? Chúng ta một thuyền người, luận thân thế có lẽ tính không được cái gì, nhưng gộp lại một chỗ thì phân lượng cũng không nhẹ, đại ca ngươi làm việc thì nên suy nghĩ một chút. Trong này gần sát hải vực Trung Quốc, quốc nội hiện tại chưa kịp bình định hết thảy chướng ngại, nếu đại ca làm việc không để ý thể diện, sự tình phía sau sợ là rất khó giải quyết a."
Đầu lĩnh hải tặc biến sắc, trừng mắt cười lạnh nói: "Thế nào? Uy hiếp ta có phải không?"
"Không phải, ta chỉ là theo thực tế mà nói thôi." Long thiếu gia cười nói.
"Bốp." Y vung tay lên, một cái tát vang dội trên mặt Long thiếu gia, tiếp theo một tay chụp tóc của hắn, một tay kia nâng súng kê vào huyệt Thái Dương của hắn, xem động tác rất nhanh của y, nhất định muốn sinh sôi bạo điệu Long thiếu gia.
"Chậm đã."
Ở lúc chỉ mành treo chuông này, Tần Thứ mắt nhíu lại đứng lên. Thanh âm tuy rằng không to, nhưng giọng nói thong dong trấn tĩnh cùng cách đứng dậy mà nói thể hiện sự can đảm làm người khác khắc sâu.
Tần Thứ bước đi đến trước người hán tử đầu lĩnh, không để ý ánh mắt tàn nhẫn của một đại hán hung tàn phía sau hắn, nhàn nhạt nói:
"Mọi việc đều phải nói quy củ, các ngươi giết người cướp thuyền là quy củ của các ngươi, chúng ta vứt tài bảo mệnh là quy củ của chúng ta, không cần đem súng đạn ra để lấy uy phong."
"Di." Hán tử kinh ngạc nhìn Tần Thứ, đến khi thấy Tần Thứ một thân áo vải thô cùng những người trên thuyền này không giống nhau, không khỏi nhíu mày, ngược lại cười to nói:
"Có ý tứ, hôm nay rất con mẹ nó có ý tứ. Người có đảm lượng lớn ta đã thấy, nhưng là mẹ nó, tiểu tử giống ngươi ta thực hiếm thấy. Chẳng qua nhìn bộ dạng của ngươi, tựa hồ không giống như là người có thể đi lên thuyền này."
Lúc nói lời này, y đã buông lỏng Long thiếu gia ra. Long thiếu gia kia thật đúng là có vài phần khí độ, tuy rằng bị súng chỉa vào đầu, giờ phút này cũng chỉ là hơi kinh hoảng, vẫn chưa biến dạng.
Tần Thứ khoát tay nói: "Có thể hay không đi lên thuyền này không trọng yếu, một khi đã ở trên thuyền, ta chính là người bị các ngươi bắt cóc, cùng bọn họ cũng không khác nhau."
Đầu lĩnh hứng thú đánh giá Tần Thứ, cười nói: "Nghe khẩu âm của ngươi là từ đông bắc đi ra ?"
Tần Thứ ngắn gọn sảng khoái nói: "Trường Bạch sơn Nê Ba Thôn."
"Yêu, không xa a, đều có thể tính là đồng hương, quê của ta là ở thâm sơn bên trong Trường Bạch. Thưòng lui tới chỗ này, từng nằm trên giường hút thuốc phiện." Hán tử ha ha nở nụ cười.
Cách đó không xa đám người bị bắt cóc thấy Tần Thứ dung mạo xấu xí sơn dã tiểu tử cư nhiên có thể cùng hán tử nhận đồng hương, hơn nữa tựa hồ so với Long công tử còn hiệu quả hơn, trong lòng không khỏi lại mọc lên hy vọng.
Chỉ có Đường Vũ Phỉ lo lắng nhìn Tần Thứ, rồi lại chẳng biết vì sao, ẩn ẩn cảm thấy Tần Thứ có thể đứng ra, chuyện này sẽ không là việc khó. Loại cảm giác mâu thuẫn này, làm nàng thấy rất kỳ quái.
Tần Thứ lại không có ý tứ cùng đối phương nhận đồng hương, lúc này đến gần, nhìn dung mạo hắn càng rõ ràng, Tần Thứ nhăn mày. Hắn nói: "Ngươi có phải là mỗi ngày buổi trưa 12 h, huyệt Thái Dương sẽ đau?"
"Di?" Hán tử tiếng cười liền thu lại, kinh ngạc nhìn Tần Thứ hỏi: "Ngươi như thế nào biết?"
Tần Thứ thấy đối phương thừa nhận, trong lòng đã có vài phần nắm chắc, liền nhàn nhạt nói: "Nếu là ta đoán đúng, ngươi nhất định là dùng phương pháp gì để kích thích thể lực, làm thân thể tố chất siêu việt cực hạn của con người. Nhưng là hậu quả là phải thiêu đốt sinh mệnh của ngươi."
Hán tử sắc mặt rốt cục thay đổi, như nghĩ tới cái gì, mặt căng thẳng, thật cẩn thận hỏi: "Còn có thể cứu sao?"
Tần Thứ nói: "Tình huống hiện tại của ngươi còn chưa nặng, nếu là nhanh chóng điều trị, duyên niên tục mệnh là không có vấn đề. Chẳng qua, ta nghĩ không có lý do gì giúp ngươi. Xem tình huống trước mắt, chúng ta là địch nhân."
Hán tử một tiếng cười lạnh nói: "Không phải do ngươi quyết định, đừng quên, mạng của ngươi chính là ở trong tay ta."
Tần Thứ nhàn nhạt cười: "Lẫn nhau mà thôi, mạng của ngươi không phải chỉ là một ý niệm của ta sao?."
Hán tử biến sắc, hừ nói: "Trước không nói tiểu tử ngươi có phải là lừa ta hay không, cho dù thật sự như thế, lão tử không tin không có ngươi, ta liền sống không được."
Tần Thứ nhướng mày, thong dong nói: "Vậy ngươi có thể thử xem, nói vậy ngươi rõ ràng hơn ta về tình huống của mình."
Hán tử tái mặt, hiển nhiên những ngôn ngữ tàn nhẫn này khiến hắn động tâm, hoặc là nói Tần Thứ đã đúng, hắn cực kỳ lo lắng cho tánh mạng của mình, trên đời này, làm sao thực sự có người không thương tích tánh mạng cua mình chứ? Chỉ có số ít người vì tín ngưỡng mà bỏ qua tính mạng thôi.
Sương khói phun ra nuốt vào cả nửa ngày, ánh mắt đầu lĩnh hải tặc cũng âm trầm lại, hành động của hắn đều ảnh hướng tới tâm tình của tất cả mọi người trong đại sảnh. Rốt cục, y rút hơn một nửa xì gà ném xuống đất, hung hăng dùng chân nghiền nghiền, mở miệng nói: "Ngươi có điều kiện gì, nói ra đi."
Tần Thứ nhàn nhạt nói: "Điều kiện rất đơn giản, thả mọi người trên thuyền này, ta liền ra tay giúp ngươi điều trị thân thể."
Hán tử cắn môi, nói: "Thành giao."
Nói xong, mắt nhìn chằm chằm Tần Thứ.
Tần Thứ lạnh nhạt: "Ta đi theo ngươi."
Đầu lĩnh hải tặc cùng Tần Thứ giao dịch hoàn thành, tất cả mọi người bị bắt trong đại sảnh đều thở dài một hơi, đều có cảm giác may mắn như sống lại. Nhưng cũng không dám tiếng động xôn xao, sợ thanh âm lớn, chọc mấy hung tàn hải tặc này, đến lúc đó lại thay đổi chủ ý.
Đương nhiên, cũng không tất cả đều là như thế, thí dụ như Đường Vũ Phỉ khi nghe được Tần Thứ trao đổi điều kiện, nhất thời khẩn trương cả kinh kêu lên: "Tiểu Thứ, không cần."
Tần Thứ quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng yên tâm.
Nhưng là Đường Vũ Phỉ lại như thế nào có thể yên tâm, bước nhanh đi tới, lôi cánh tay Tần Thứ nói: "Ngươi không thể làm như vậy, hy sinh ngươi một người, đổi lấy chúng ta bình an, ai trong lòng đều bất an."
Tần Thứ khóe miệng vểnh vểnh lên, bởi vì hắn không nhìn ra vẻ bất an gì trên mặt những người được cứu, hắn cũng không định chứng kiến, cười cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, không có hy sinh khoa trương như vậy, Vũ Phỉ, ngươi giúp ta đem bao tải tới đây, được chứ?"
Đường Vũ Phỉ đỏ mắt nhìn Tần Thứ, thấy ánh mắt Tần Thứ lộ ra vẻ kiên định, rốt cục không nói cái gì nữa, yên lặng gật đầu, xoay người trở về phòng lấy bao tải.
"Huynh đệ, ta thiếu ngươi một cái mệnh, tất cả người trên thuyền đều thiếu ngươi một cái mệnh." Long thiếu gia đi tới, dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Thứ. Tuy rằng lời không nhiều lắm, nhưng là phân lượng cũng rất nặng. Ân tình một mạng của Long thiếu gia hắn, lại há có thể nhẹ.
Tần Thứ nhàn nhạt cười, nói: "Không có gì, ta đều chỉ là vì chính mình."
Long thiếu gia cũng thần tình chân thành nói: "Không quản nói như thế nào, từ hôm nay bắt đầu, ngươi chính là thân huynh đệ của Long Thiên Thu ta, ngươi yên tâm, chờ ta trở về, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu ngươi."
Tần Thứ khẽ gật đầu.
Đường Vũ Phỉ đã mang bao tải tới, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, bộ dáng kia phảng phất như Tần Thứ đi lần này, là không còn quay lại nữa.
"Vợ ngươi?" Hán tử đầu lĩnh nhếch miệng hướng Tần Thứ cười cười.
Tần Thứ nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thôi."
"Tiểu Thứ." Đường Vũ Phỉ lại nhịn không được hô.
Lúc này, Đường Thiếu Long và Phó Trục Ngư cũng đi tới, Đường Thiếu Long giữ chặt Đường Vũ Phỉ nói: "Đại hiệp có dự định của đại hiệp, chúng ta nghe hắn thôi."
Nói xong, vẻ mặt khâm phục cùng cảm kích nhìn Tần Thứ.
Tần Thứ hướng hắn gật đầu, xoay người, liền theo hán tử rời đi.