điện thoại bí ẩn

Chương 1: Chiếc điện thoại bỏ quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Linh kéo chiếc áo khoác mỏng lên vai, bước ra khỏi căn hộ nhỏ nằm sâu trong một con hẻm ở quận trung tâm thành phố. Sáng nay, ánh nắng xuyên qua các tòa nhà cao tầng chiếu xuống mặt đường loang lổ, tạo thành những dải sáng nhấp nhô như những vệt sơn vàng trên nền bê tông xám. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt đi cảm giác mệt mỏi sau một đêm làm việc đến tận khuya.

Công việc thiết kế đồ họa không bao giờ thiếu deadline, và hôm nay, studio mà cô đang làm việc lại có một dự án gấp rút. Nhưng trước khi lao vào những dòng code và những bản thiết kế hình ảnh đầy rối rắm, Hạ Linh quyết định dành chút thời gian cho bản thân, bước chân ra ngoài để hít thở không khí buổi sáng trong lành—dù rằng, giữa thành phố náo nhiệt này, “trong lành” cũng chỉ là khái niệm tương đối.

Đi bộ trên vỉa hè, Hạ Linh không khỏi chú ý đến dòng người tấp nập. Ai cũng cúi đầu nhìn điện thoại, cúi gằm vào màn hình, như thể những tin nhắn, thông báo hay email quan trọng hơn tất cả những cảnh vật xung quanh. Cô bật cười khẽ, tự nhủ mình may mắn vì còn một ngày không bị bủa vây bởi “tín hiệu” ảo đó.

Bỗng nhiên, một vật nhỏ màu đen lọt vào tầm mắt cô, nằm lẻ loi bên cạnh bậc thang dẫn lên trạm xe buýt. Hạ Linh cúi xuống nhặt, nhận ra đó là một chiếc điện thoại thông minh. Màn hình sáng đèn, pin vẫn còn đầy. Nhưng lạ ở chỗ, không hề có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào hiện trên màn hình.

“Chẳng nhẽ ai đó vừa làm rơi?” cô tự hỏi, đưa tay sờ nhẹ vào vỏ máy. Nó khá nặng, chất liệu kim loại lạnh lẽo, và cảm giác vừa lạ vừa quen khiến Hạ Linh dừng bước. Cô quay người nhìn quanh, hi vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc điện thoại, nhưng mọi thứ vẫn tấp nập như cũ. Không ai dừng lại, không ai quay lại nhìn cô.

Hạ Linh cắn môi, cân nhắc một lúc rồi quyết định: “Để mình thử tìm chủ nhân sau vậy. Tạm thời cứ mang về đã.” Cô nhét chiếc điện thoại vào túi áo khoác, cảm giác nặng tay khiến tim cô hơi rộn ràng. Có điều gì đó… không bình thường.

Khi cô vừa về đến căn hộ, chiếc điện thoại bất ngờ rung lên. Một thông báo xuất hiện, không phải từ tin nhắn hay email, mà là một dòng chữ nhấp nháy trên màn hình:

“Hãy để mắt đến chiếc cốc cà phê bạn sẽ mua vào lúc 8:30 sáng nay. Nó sẽ gặp một sự cố.”

Hạ Linh nhíu mày, cảm giác tim đập nhanh hơn. Cô vừa cười vừa rùng mình: “Đùa mình à? Làm gì có chuyện một chiếc điện thoại gửi dự đoán… như thể nhìn thấy tương lai vậy.”

Cô lắc đầu, cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ quặc. Nhưng rồi, đúng 8:30 sáng, khi cô bước vào quán cà phê quen thuộc gần studio, vừa chạm vào chiếc cốc lấy từ quầy, một tiếng rơi vỡ chát chúa vang lên. Cốc cà phê mà cô vừa mua rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Hạ Linh đứng chết lặng. “Ch… chiếc điện thoại này…” cô lắp bắp, nhìn vào màn hình vẫn sáng đèn. Không thể tin được. Cái gì đó đang… dự đoán chính xác từng chi tiết trong ngày của cô.

Ngày hôm sau, Hạ Linh quyết định mang chiếc điện thoại đi tìm chủ nhân thật sự. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng một điều chắc chắn: chiếc điện thoại này không hề bình thường.

Cô dò hỏi quanh các quán cà phê, chợt nghe vài người nhắc đến một chàng trai thường xuất hiện quanh khu vực quận trung tâm, luôn mang theo một chiếc điện thoại cũ nhưng không bao giờ sử dụng nó như người bình thường. Ai cũng nói rằng anh ấy khá kỳ lạ, lạnh lùng, nhưng thông minh đến mức khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa sợ.

Hạ Linh theo những manh mối mờ nhạt đó, đi đến một con hẻm yên tĩnh, nơi một tòa nhà văn phòng cũ kỹ nằm lẻ loi. Tại đó, cô thấy một người đàn ông đứng cạnh thang máy, dáng người cao, mặc vest tối màu, ánh mắt tập trung vào chiếc điện thoại trong tay. Ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc lóe lên trong cô: đây chính là chủ nhân của chiếc điện thoại.

“Xin lỗi… anh… anh có để quên điện thoại ở xe buýt sáng nay không?” Hạ Linh tiến lại, hơi run run.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt như dò xét cô từ đầu đến chân. Sau vài giây im lặng, anh nhấc mắt nhìn thẳng vào Hạ Linh:

“Bạn… đã nhận được nó chứ?”

Hạ Linh sững sờ. “Ý anh là…?”

“Chiếc điện thoại. Nó không chỉ là điện thoại thông thường. Nếu bạn đã thấy những gì nó dự đoán, thì bạn biết tôi đang nói gì.” Anh nói, giọng trầm nhưng đầy sức nặng.

Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Người đàn ông này… biết mọi chuyện? Biết những gì đã xảy ra hôm qua? Cái cảm giác vừa sợ vừa tò mò khiến Hạ Linh không thể rời mắt khỏi anh.

Anh nhìn cô một cách thật sâu, như thể đang đọc cả tâm trí cô: “Bạn phải lựa chọn. Giữ nó, hay trả lại. Nhưng nếu bạn giữ… mọi chuyện sẽ không còn bình thường nữa.”

Hạ Linh lặng người. Trái tim cô vừa hồi hộp, vừa háo hức. Một phần cô muốn trả lại, nhưng một phần khác… cô muốn khám phá. Cô không biết lý do, nhưng trong lòng, một giọng nói nhỏ nhắc nhở cô rằng đây sẽ là khởi đầu của một hành trình hoàn toàn khác…

Câu chuyện còn dài, nhưng chỉ trong vài giờ tiếp theo, Hạ Linh đã nhận ra rằng chiếc điện thoại này không chỉ dự đoán những sự kiện nhỏ như cà phê rơi vỡ. Nó còn dần hé lộ những sự kiện liên quan đến cuộc sống, công việc, và thậm chí là những bí mật sâu kín nhất.

Mỗi thông báo từ chiếc điện thoại là một lời nhắc nhở: thế giới này không hề đơn giản như cô từng nghĩ. Và người đàn ông bí ẩn đứng trước mặt cô – Diệp Thành – chính là chìa khóa mở ra mọi bí ẩn.

Hạ Linh biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi. Không còn đường lui. Và cô sẽ phải lựa chọn: đối mặt với những điều không thể giải thích, hay chôn vùi bí ẩn này mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×