Buổi sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Chiếc điện thoại lạ vẫn nằm trên bàn cạnh giường, màn hình sáng lên như nhắc nhở cô rằng mọi chuyện ngày hôm qua không phải là sự trùng hợp.
Cô đưa tay chạm vào màn hình, tim đập nhanh. Một dòng chữ xuất hiện:
“Hãy quan sát người đàn ông đứng gần cửa hàng tiện lợi lúc 9 giờ sáng. Anh ấy sẽ gặp một sự cố nhỏ.”
Hạ Linh nhíu mày, mắt sáng lên một cách khó hiểu. “Một sự cố nhỏ… như thế nào?” Cô tự hỏi. Nhưng một phần trong cô lại muốn thử, muốn xem chiếc điện thoại này có đúng như hôm qua hay không.
Sau khi chuẩn bị nhanh chóng, cô rời căn hộ, cầm theo chiếc túi xách nhỏ và… chiếc điện thoại bí ẩn. Trên đường đi, cô không thể ngừng nghĩ về Diệp Thành – người đàn ông bí ẩn với ánh mắt sâu thẳm và giọng nói đầy quyền lực. Liệu anh đang quan sát cô từ đâu đó, hay… liệu anh đã biết rằng cô đã giữ chiếc điện thoại?
Khi bước vào cửa hàng tiện lợi gần studio, Hạ Linh nhìn quanh. Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có dòng người qua lại nhộn nhịp. Và rồi, đúng như dự đoán, một người đàn ông cao, mặc áo khoác tối màu, đứng bên cạnh kệ nước, lúng túng làm rơi một chai nước xuống sàn. Tiếng va chạm vang lên, và người đàn ông cúi xuống nhặt, vẻ mặt lúng túng.
Hạ Linh sững sờ. Tim cô đập mạnh. “Đúng thật… đúng như dự đoán!” cô thầm nhủ.
Một cảm giác vừa sợ vừa thích thú tràn ngập trong cô. Chiếc điện thoại này không chỉ là điện thoại thông thường. Nó… biết trước những sự kiện sẽ xảy ra. Nhưng làm sao? Và tại sao?
Cô rời cửa hàng, lòng đầy bối rối. Trở về studio, Hạ Linh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cô liên tục bị phân tán bởi những suy nghĩ về chiếc điện thoại. Mỗi lần điện thoại rung lên, một dự đoán mới xuất hiện, khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.
Đến trưa, điện thoại rung lần nữa. Dòng chữ hiện ra:
“Một email quan trọng sẽ đến vào 13:00. Nội dung sẽ thay đổi công việc hôm nay.”
Hạ Linh nhìn vào đồng hồ, chưa đầy một tiếng nữa. Cô quyết định chuẩn bị tinh thần. Và đúng như dự đoán, lúc 13:00, hộp thư đến hiện lên thông báo về một dự án gấp mà khách hàng đã gửi. Thông tin trong email khiến cô phải làm việc xuyên trưa để kịp deadline.
Cô bật cười khẽ, vừa thấy thú vị vừa thấy lo lắng: “Chiếc điện thoại này… đúng từng chi tiết. Không thể tin được.”
Chiều đến, Hạ Linh quyết định gọi cho Diệp Thành. Cô biết rằng, nếu muốn hiểu rõ mọi chuyện, cô phải đối diện với anh, hỏi thẳng mọi thắc mắc.
Một hồi điện thoại sau, anh nhấc máy, giọng trầm và lạnh lùng:
“Bạn đã xem những dự đoán chưa?”
“Vâng… đúng như… như anh nói. Tôi… tôi không hiểu. Làm sao anh có thể biết trước mọi việc?”
“Điều đó không đơn giản. Nó không chỉ là trí tuệ hay sự quan sát. Có những điều mà bình thường con người không thể thấy, nhưng… tôi có thể.”
Hạ Linh im lặng. Anh không giải thích gì thêm, nhưng giọng nói ấy khiến cô cảm thấy vừa an tâm vừa bồn chồn. Cô biết rằng, nếu muốn hiểu chuyện này, cô phải tiếp tục quan sát và hợp tác với Diệp Thành.
Những ngày tiếp theo, Hạ Linh bắt đầu nhận ra một quy luật: chiếc điện thoại không chỉ dự đoán các sự kiện nhỏ, mà còn cảnh báo những rủi ro tiềm ẩn. Một lần, cô nhận được dự đoán rằng một chiếc cột đèn trên đường đến studio sẽ sập, nhưng đúng vào lúc cô đi qua, một công nhân vừa kịp sửa chữa, tránh được tai nạn.
Mỗi lần như vậy, Hạ Linh vừa thấy hồi hộp, vừa cảm thấy chiếc điện thoại như một “người bạn” bí ẩn đang dõi theo cô. Nhưng cùng với đó, cô cũng bắt đầu cảm thấy nặng nề, vì những dự đoán ngày càng trở nên quan trọng và liên quan trực tiếp đến cuộc sống của cô.
Một buổi tối, khi Hạ Linh đang làm việc tại studio, điện thoại rung lần nữa. Dòng chữ hiện ra:
“Người đàn ông bạn gặp hôm trước sẽ xuất hiện trước studio vào 19:30. Anh ấy có một điều muốn nói với bạn.”
Hạ Linh nín thở. 19:30 – chưa đầy một giờ nữa. Cô lúng túng không biết nên đi hay không, nhưng một phần trong cô lại muốn gặp anh.
Khi đồng hồ điểm 19:25, cô đứng trước cửa studio, mắt dõi theo con đường vắng dần. Đúng lúc 19:30, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa, và Diệp Thành bước xuống. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nhưng đầy sức hút.
“Bạn đã thấy hết những gì tôi muốn bạn thấy chưa?” anh hỏi, giọng trầm.
“Vâng… tất cả… tất cả đều đúng. Tôi không hiểu, nhưng… đúng thật.”
“Chiếc điện thoại này… không chỉ là công cụ. Nó là cầu nối. Và bây giờ, tôi cần bạn hiểu rõ điều đó.”
Hạ Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Mỗi lời nói của anh như một luồng điện chạy qua cơ thể. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô sẽ không còn bình thường.
Buổi tối ấy, họ ngồi cùng nhau tại quán cà phê quen thuộc. Diệp Thành giải thích phần nào về năng lực của chiếc điện thoại:
“Nó không đơn thuần dự đoán. Nó phản chiếu những khả năng, những chuỗi sự kiện có thể xảy ra. Nhưng… không phải lúc nào cũng chính xác tuyệt đối. Bạn phải hiểu điều đó.”
“Vậy… tôi sẽ phải làm gì?” Hạ Linh hỏi, mắt dõi theo anh.
“Học cách tin tưởng… và quan sát. Mỗi dự đoán là một thử thách. Và từ bây giờ, bạn sẽ không còn đi một mình.”
Hạ Linh cảm nhận một điều gì đó vừa lạ lẫm, vừa an toàn. Cô biết rằng, dù còn nhiều điều chưa hiểu, nhưng cô sẽ đồng hành với Diệp Thành, bước vào một hành trình đầy bí ẩn, những dự đoán bất ngờ, và cả những thử thách mà cô chưa từng tưởng tượng.
Buổi tối kết thúc, Hạ Linh về căn hộ với cảm giác vừa hồi hộp, vừa tò mò. Chiếc điện thoại vẫn nằm đó, như một “người bạn” bí ẩn, chờ đợi cô cho những dự đoán tiếp theo. Và trong lòng cô, một câu hỏi không ngừng vang lên: liệu những dự đoán này sẽ dẫn cô đến đâu?