điện thoại bí ẩn

Chương 4: Bóng tối phía sau những dự đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Linh mở mắt, ánh nắng len qua rèm cửa tạo thành những dải sáng nhấp nhô trên sàn nhà. Cô cảm thấy một điều gì đó khác lạ trong không khí—một cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Chiếc điện thoại vẫn nằm trên bàn, màn hình sáng nhẹ, như thể nhấp nháy để gọi cô.

“Hãy đi đến địa chỉ 15B đường Phạm Ngọc Thạch lúc 10:00. Một sự kiện quan trọng sẽ xảy ra.”

Hạ Linh nhíu mày, hơi bối rối. 15B đường Phạm Ngọc Thạch là một con hẻm nhỏ gần khu phố thương mại, nơi cô chưa từng đến. “Một sự kiện quan trọng… là gì? Liệu có nguy hiểm không?” cô tự hỏi. Nhưng cảm giác tò mò lấn át mọi nỗi sợ, và cô biết rằng, nếu muốn hiểu rõ chiếc điện thoại này, cô phải đi.

Khi đến nơi, Hạ Linh nhìn quanh. Con hẻm vắng lặng, chỉ có vài cửa hàng mở sớm và vài người qua lại. Bỗng nhiên, một chiếc ô tô màu đen từ phía xa tiến lại gần. Cô lùi lại một bước, tim đập nhanh. Chiếc xe dừng lại, và Diệp Thành bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Bạn đến đúng giờ,” anh nói, giọng trầm. “Hôm nay không chỉ là một thử thách nhỏ. Nó sẽ liên quan trực tiếp đến sự an toàn của người khác.”

Hạ Linh cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Cô biết rằng mỗi dự đoán ngày càng nghiêm trọng hơn, và hôm nay sẽ là một bài học lớn.

Anh dẫn cô vào một căn nhà cũ kỹ, bên trong chỉ có vài chiếc bàn, giấy tờ và những thiết bị điện tử lạ lùng. Một màn hình máy tính lớn hiển thị những con số, sơ đồ và các đường kết nối phức tạp.

“Đây là trung tâm dữ liệu của tôi,” Diệp Thành giải thích. “Chiếc điện thoại không hoạt động riêng lẻ. Nó kết nối với nhiều nguồn thông tin và thuật toán dự đoán. Nhưng… không ai biết điều này, ngoại trừ tôi và vài người đáng tin cậy.”

Hạ Linh đi vòng quanh căn phòng, mắt dõi theo từng chi tiết. Mọi thứ đều lạ lẫm, vừa hiện đại vừa rùng rợn. Cô cảm giác rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường.

Chiếc điện thoại rung lên lần nữa. Dòng chữ hiện ra:

“Một cuộc gặp gỡ bất ngờ sẽ xảy ra tại quán cà phê gần trung tâm lúc 15:00. Một người bạn cũ của Diệp Thành sẽ xuất hiện.”

Hạ Linh nhíu mày, tò mò: “Người bạn cũ… liệu có liên quan gì đến những dự đoán này không?”

Diệp Thành nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

“Có. Anh ấy… không hoàn toàn vô hại. Bạn phải cẩn thận. Nhưng tôi sẽ ở bên bạn.”

Cảm giác vừa an toàn vừa lo lắng lan tỏa trong lòng Hạ Linh. Cô biết rằng từ giờ trở đi, cô sẽ phải tin tưởng anh hoàn toàn, dù không biết trước điều gì sẽ xảy ra.

Đúng 15:00, khi cả hai bước vào quán cà phê, một người đàn ông cao ráo, mặc vest đen xuất hiện từ cửa. Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Thành đầy nghiêm trọng, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

“Diệp Thành,” người đàn ông nói, giọng trầm. “Đã lâu không gặp. Tôi nghe nói bạn có… một công cụ rất đặc biệt.”

Hạ Linh lùi lại một bước, tim đập nhanh. Chiếc điện thoại rung lên lần nữa, dòng chữ nhấp nháy:

“Người này có liên quan đến tổ chức muốn lợi dụng năng lực dự đoán. Hãy cẩn trọng.”

Cô quay sang nhìn Diệp Thành. Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt trầm: “Bạn phải quan sát. Mọi hành động đều quan trọng.”

Người đàn ông ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hạ Linh, như thể biết cô đang giữ một điều bí mật. Cô cảm thấy vừa sợ vừa tò mò. Mọi thứ đều quá bất ngờ, và cô nhận ra rằng chiếc điện thoại không chỉ dự đoán những sự kiện nhỏ, mà còn liên quan trực tiếp đến những âm mưu nguy hiểm.

Cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ, Hạ Linh cố gắng theo dõi từng chi tiết. Người đàn ông nói về những dự án, những con số, nhưng ẩn sau đó là những lời ám chỉ về quyền lực và lợi ích. Cô cảm thấy khó chịu nhưng không thể rời mắt, vì biết rằng mọi cử chỉ, mọi lời nói đều có thể trở thành chìa khóa cho dự đoán tiếp theo.

Chiếc điện thoại rung lần nữa, dòng chữ xuất hiện:

“Một tình huống nguy hiểm sẽ xảy ra trong 30 phút. Hãy chuẩn bị và phối hợp với Diệp Thành.”

Hạ Linh hít một hơi thật sâu. Tim cô đập mạnh. 30 phút… nghĩa là rất gần. Cô quay sang Diệp Thành, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Chúng ta phải làm gì?” cô hỏi.

Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:

“Hãy tin tưởng vào dự đoán và vào bản thân bạn. Tôi sẽ dẫn dắt, nhưng bạn cũng phải quyết định hành động của mình.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm tràn ngập trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô tham gia vào một tình huống nguy hiểm thực sự, nơi mỗi quyết định đều quan trọng và có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của người khác.

30 phút trôi qua nhanh chóng. Hạ Linh và Diệp Thành bước ra khỏi quán cà phê, mắt dõi theo từng chuyển động xung quanh. Một chiếc xe tải đang di chuyển với tốc độ cao, hướng về phía một người đi bộ đang băng qua đường. Chiếc điện thoại rung lên, nhấp nháy liên tục.

Hạ Linh cảm thấy tim mình như nghẹt thở. Cô theo hướng dẫn của Diệp Thành, hô to cảnh báo người đi bộ, đồng thời kéo họ ra khỏi đường. Tiếng còi xe vang lên, người đi bộ lùi lại kịp thời, và chiếc xe tải lao qua, chỉ cách vài centimet.

Cô đứng đó, thở dốc, vừa sợ hãi vừa xúc động. Chiếc điện thoại… không chỉ dự đoán, mà còn cứu người. Và cô nhận ra rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của mình sẽ luôn gắn liền với những thử thách bất ngờ, nguy hiểm và cả những cảm xúc chưa từng trải qua.

Sau sự kiện đó, Hạ Linh và Diệp Thành ngồi lại tại một quán cà phê nhỏ bên đường. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng:

“Bạn thấy chưa? Mỗi dự đoán không chỉ là thử thách. Nó còn dạy bạn cách quan sát, cách quyết định và cách tin tưởng vào bản thân.”

Hạ Linh gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc xen lẫn. Cô nhận ra rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày sẽ là một hành trình mới, đầy rẫy những dự đoán, thử thách và cả những cảm xúc chưa từng trải qua.

Chiếc điện thoại vẫn nằm đó, nhấp nháy trên bàn, như một lời nhắc nhở rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Và Hạ Linh biết rằng, bên cạnh cô, Diệp Thành sẽ là người đồng hành, dẫn dắt cô qua từng thử thách, từng dự đoán, và giúp cô học cách tin tưởng, quyết đoán và yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×