điệu valse của băng và lửa

Chương 3: Lớp Băng Tan Chảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc, tin tức về mối quan hệ "chớp nhoáng" giữa Minh và Hà lan truyền như cháy rừng. Hà nhanh chóng chuyển sang giai đoạn chuẩn bị cho vai diễn mới. Cuộc hẹn hò đầu tiên theo hợp đồng được sắp đặt tại một nhà hàng sang trọng, nơi họ phải thể hiện tình cảm trước công chúng và giới báo chí.

Hà đến sớm, chuẩn bị tinh thần để duy trì sự lạnh lùng và cảnh giác. Nhưng khi Minh bước vào, cô thấy có điều gì đó khác biệt. Anh ta mặc vest, nhưng ánh mắt không còn quá xa cách. Anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười mà cô chưa từng thấy trước đây.

"Chào người yêu giả của tôi," Minh nói, kéo ghế cho cô một cách lịch sự, một hành động hoàn toàn trái ngược với hình ảnh "Lãnh Chúa" trên báo chí.

"Chào đối tượng điều tra của tôi," Hà đáp, cố gắng giữ giọng điệu trêu chọc để che giấu sự bối rối.

Suốt bữa tối, họ phải diễn một màn kịch hoàn hảo. Họ trao nhau ánh mắt yêu thương, những cử chỉ thân mật tinh tế, và trả lời phỏng vấn ngắn gọn về "sự đồng điệu bất ngờ" của họ. Nhưng khi không có ống kính, sự đối đầu lại nổi lên.

"Cha cô có một cái chết bi thảm," Minh đột nhiên nói, nhìn thẳng vào cô. "Tôi không giết ông ấy, Hà. Tôi có thể là lạnh lùng, nhưng tôi không phải kẻ sát nhân."

"Tôi sẽ tìm ra sự thật," Hà nói, siết chặt chiếc ly rượu. "Nhưng anh có thể ngừng diễn vai người đàn ông hoàn hảo này không? Nó làm tôi khó chịu."

Minh thở dài. "Đây không phải là diễn. Cô có thấy không, Hà? Tôi là chủ tịch một tập đoàn. Tôi phải luôn là Lãnh Chúa Băng Giá vì đó là cách duy nhất để sinh tồn. Nhưng ở đây, với cô, tôi có thể là chính tôi. Tôi mệt mỏi với vai diễn của mình, cũng như cô mệt mỏi với vai diễn của cô."

Lời thú nhận bất ngờ này như một mũi khoan xuyên qua lớp phòng thủ của Hà. Cô bắt đầu thấy Minh không hoàn toàn là "lãnh chúa" như cô tưởng. Cô thấy một sự mệt mỏi, một sự cô độc mà cô đã quen thuộc.

Sau bữa tối, Minh không đưa Hà về nhà ngay. Anh ta lái xe đến một bờ sông vắng lặng.

"Anh muốn gì?" Hà hỏi, cảnh giác quay trở lại.

"Chỉ là một chút không khí," Minh nói, tắt máy xe. "Trong thế giới của tôi, sự minh bạch là điều xa xỉ. Tôi đang cho cô thấy một phần của tôi mà không ai được thấy. Một phần không kiểm soát, không có áp lực."

Minh quay sang Hà, ánh mắt anh ta không còn lạnh lùng, mà đầy sự thăm dò. "Nỗi đau của cô, sự căm phẫn của cô, nó cháy lên mạnh mẽ trong cô, Hà. Nhưng nó có đang làm mù quáng cô không?"

Hà cảm thấy Lớp Băng Tan Chảy trong lòng mình. Cô đã dành ba năm để xây dựng hình ảnh Minh là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng người đàn ông trước mặt cô lại đang chia sẻ sự cô đơn của mình.

"Tôi không bị mù quáng," Hà nói, giọng cô mềm hơn. "Tôi chỉ muốn công lý."

"Và nếu công lý không phải là trả thù tôi?" Minh hỏi.

Hà không trả lời được. Cô nhìn Minh. Sự căng thẳng và khao khát ban đầu lại dâng lên, nhưng lần này, nó không phải là sự đối đầu, mà là sự tò mò.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×