điệu valse của băng và lửa

Chương 4: Vết Sẹo Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc hẹn hò đầu tiên đã làm thay đổi nhận định của Hà về Minh. Cô nhận ra, đằng sau lớp vỏ "Lãnh Chúa Băng Giá" là một người đàn ông cô độc, mệt mỏi với vai diễn của chính mình. Sự phức tạp đó càng thúc đẩy Hà muốn điều tra sâu hơn.

Họ tiếp tục vai trò "cặp đôi quyền lực" trong một vài sự kiện nhỏ, luôn giữ khoảng cách an toàn khi không có ống kính. Tuy nhiên, sự căng thẳng và sức hút giữa họ ngày càng trở nên khó kiểm soát.

Một buổi tối, Hà được mời đến căn penthouse xa hoa của Minh để "thảo luận công việc" và chuẩn bị cho một sự kiện từ thiện sắp tới. Cô giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng sâu bên trong là sự cảnh giác tối đa. Cô đang ở trong hang hổ.

Trong lúc Minh đang nghe điện thoại trong phòng làm việc, Hà lén lút đi quanh căn hộ. Cô không tìm thấy manh mối nào rõ ràng, chỉ thấy sự tối giản, hoàn hảo đến lạnh lẽo trong thiết kế nội thất – giống hệt con người anh ta.

Khi cô đi ngang qua phòng tập gym cá nhân của Minh, cô thoáng thấy bóng anh ta đang cởi áo. Anh ta đã cúp máy và đang tập luyện để giải tỏa căng thẳng. Hà dừng lại, không phải vì muốn nhìn trộm, mà vì điều cô nhìn thấy.

Trên lưng Minh, ngay phía dưới vai trái, có một vết sẹo cũ lớn, dài và mờ. Nó không phải là vết sẹo phẫu thuật, mà giống như một vết thương bỏng hoặc vết cắt sâu đã lành. Vết sẹo đó phá vỡ sự hoàn hảo lạnh lùng của anh ta, gợi ý về một quá khứ đau đớn mà anh ta luôn che giấu.

Hà quên mất mục đích điều tra. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào vết sẹo như một lời gợi mở về một quá khứ đau khổ của anh ta. Một câu hỏi bật ra trong đầu cô: Điều gì đã khiến một người đàn ông quyền lực như Minh phải mang vết sẹo thể xác lớn đến vậy?

Minh nhận ra sự hiện diện của cô. Anh ta quay lại, nhanh chóng mặc chiếc áo phông vào, ánh mắt sắc lạnh và cảnh giác.

"Cô đang làm gì ở đây, Hà?" Giọng anh ta mang theo sự giận dữ ngầm. "Tôi đã nói, đây là ranh giới riêng tư."

"Tôi... Tôi chỉ đi ngang qua," Hà nói, cố gắng che giấu sự bối rối. Nhưng sự tò mò mạnh hơn nỗi sợ hãi. "Vết sẹo đó..."

Minh cau mày, ánh mắt trở nên u tối. "Chuyện đó không liên quan đến hợp đồng của chúng ta."

"Nhưng nó có liên quan đến con người anh," Hà đáp. "Nó gợi ý rằng anh cũng là nạn nhân của một điều gì đó. Cha tôi chết trong một tai nạn. Tôi cần biết liệu vết sẹo đó có liên quan đến vụ tai nạn của ông ấy hay không."

"Mọi người đều có vết sẹo, Hà," Minh lạnh lùng nói. "Đừng cố gắng tìm kiếm sự mềm yếu ở tôi. Cô có muốn sự thật, hay cô muốn một câu chuyện sướt mướt?"

Minh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng ánh mắt đau đớn thoáng qua đủ để Hà cảm thấy sự nghi ngờ về mục đích trả thù của mình bắt đầu lớn dần. Nếu Minh cũng là nạn nhân, thì ai mới là kẻ thù thực sự đứng sau tất cả?

Hà biết, vết sẹo đó là chìa khóa. Nó không chỉ là bằng chứng của quá khứ, mà còn là lớp băng cuối cùng bảo vệ trái tim Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×