Hà trở nên kiệt sức sau Trò Chơi Quyền Lực tại buổi tiệc. Cô đã thu thập được vài mảnh thông tin mơ hồ, nhưng chúng chỉ làm cô thêm bối rối về vai trò thật sự của Minh trong vụ tai nạn. Minh không phải là một kẻ lạnh lùng vô cảm; anh ta là một người đàn ông đang gồng mình chống đỡ một thế giới.
Minh đưa Hà về căn hộ của cô. Sự im lặng trong xe trở nên nặng nề. Cả hai đều biết rằng họ đang đi quá giới hạn của một Hợp Đồng Giả Dối. Sự căng thẳng dồn nén suốt nhiều ngày, được thúc đẩy bởi sự gần gũi bắt buộc và những bí mật được hé lộ, đã đạt đến đỉnh điểm.
Khi xe dừng lại trước căn hộ của Hà, cô quay sang. "Cảm ơn vì đã đưa tôi về, Chủ tịch."
"Đừng gọi tôi là Chủ tịch khi không có ai ở đây," Minh nói, giọng anh ta khàn đi. "Nó làm tôi nhớ rằng cô đang đóng vai."
"Còn anh thì không sao?" Hà thách thức. "Anh đang đóng vai người yêu hoàn hảo, người hùng bảo vệ cô gái của mình trước những tay nhà báo."
Minh không trả lời bằng lời nói. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má cô, ngón cái vuốt ve gò má, một cử chỉ hoàn toàn không có trong kịch bản.
"Cô Hà," Minh thì thầm. "Cô nghĩ rằng chúng ta đang diễn kịch. Nhưng tôi không chắc nữa."
Hà cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Sự căng thẳng bùng nổ trong khoảnh khắc đó, không phải là sự thù địch, mà là sự khao khát được thừa nhận. Cô đã thấy vết sẹo của anh. Anh đã thấy sự tổn thương của cô.
"Tháo bỏ lớp phòng thủ của anh đi, Minh," Hà nói, giọng cô run rẩy. "Nếu anh muốn tôi tin anh, hãy cho tôi thấy con người thật của anh."
Minh nghiêng người tới. Nụ Hôn Đầu Tiên không hề nhẹ nhàng. Đó là một sự giải tỏa mạnh mẽ, đầy đam mê bị dồn nén, như lửa gặp băng. Môi anh ta lạnh, nhưng nụ hôn lại cháy bỏng. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu, mà là của sự thừa nhận: cả hai đều bị thu hút một cách không thể chối từ.
Nụ hôn kéo dài, phá vỡ mọi ranh giới cảm xúc mà họ đã cố gắng dựng lên.
Khi họ dứt ra, cả hai đều thở dốc. Hà tựa vào ghế, bối rối. Cô đã vượt qua một lằn ranh quan trọng. Cô không chỉ phá vỡ Luật Không Cảm Xúc của hợp đồng, mà cô còn bắt đầu cảm thấy những điều mà cô sợ hãi nhất: tình cảm thật sự dành cho kẻ mà cô coi là kẻ thù.
Minh lùi lại, đôi mắt anh ta phản chiếu sự bối rối và sự hối hận.
"Đây không nên xảy ra," Minh nói, giọng anh ta trở nên lạnh lùng trở lại, như đang cố gắng xây dựng lại bức tường đã bị phá vỡ.
"Nhưng nó đã xảy ra," Hà đáp, giọng cô đầy sự kiên quyết. "Và nó chứng minh rằng, anh không thể kiểm soát mọi thứ, Minh. Trái tim anh cũng vậy."
Minh nhanh chóng rời đi, để lại Hà một mình với sự hỗn loạn cảm xúc. Nụ Hôn Đầu Tiên đã đánh dấu sự kết thúc của trò chơi và sự khởi đầu của một cuộc điều tra phức tạp hơn nhiều, nơi đối tượng điều tra giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.