Sau áp lực từ gia tộc, Minh đưa ra một yêu cầu mới. "Để dập tắt mọi tin đồn và củng cố hình ảnh gia đình, chúng ta cần phải cho thấy sự nghiêm túc," anh ta nói với Hà. "Em sẽ chuyển đến căn penthouse của anh. Chỉ là vì lý do 'công việc' và sự giám sát của báo chí."
Hà đồng ý, mặc dù cô biết đây là một động thái nguy hiểm. Sống dưới một mái nhà với đối tượng điều tra và cũng là người cô có tình cảm phức tạp sẽ làm tăng nguy cơ bại lộ.
Sự thân mật hàng ngày bắt đầu làm lộ ra tính cách thật của cả hai, những điều mà họ đã cố gắng che giấu sau những lớp vỏ hoàn hảo.
Căn penthouse, ban đầu lạnh lẽo và xa cách, dần trở nên ấm áp hơn. Hà, người luôn tỉ mỉ và gọn gàng, mang đến sự ấm cúng và màu sắc. Cô không cố gắng kiểm soát không gian của Minh, nhưng sự hiện diện của cô đã thay đổi nó. Cô thấy Minh không ăn uống đúng giờ, chỉ làm việc không ngừng nghỉ. Cô bắt đầu nấu ăn, một hành động chăm sóc mà cô đã học được từ cha mình.
Minh ngạc nhiên với sự chu đáo của Hà. Anh ta, người luôn được phục vụ bởi quản gia và đầu bếp, lại thấy thoải mái khi ăn những món ăn đơn giản, ấm áp do cô nấu.
"Anh chưa từng sống với ai," Minh thú nhận một buổi sáng, khi thấy Hà đang làm việc trên máy tính ở bàn ăn. "Không phải kể từ... rất lâu rồi. Anh đã quen với sự cô đơn."
"Đó không phải là sự cô đơn," Hà đáp, không nhìn anh. "Đó là sự kiểm soát. Anh cố gắng loại bỏ mọi thứ không hoàn hảo khỏi cuộc sống của mình."
Hà bắt đầu nhìn thấy những khoảnh khắc đời thường của Minh: anh ta không thể ngủ ngon nếu không có một chiếc gối ôm cũ kỹ; anh ta lén xem các trận đấu bóng đá cổ điển khi nghĩ không có ai nhìn; và cách anh ta làm việc: tỉ mỉ, tập trung đến mức gần như ám ảnh.
Ngược lại, Minh cũng thấy được Hà thật sự là ai: một người phụ nữ dễ bị tổn thương, luôn mang gánh nặng của quá khứ, nhưng lại kiên cường và đam mê. Anh ta thấy sự cô đơn của cô trong những đêm cô làm việc khuya, ánh mắt cô luôn chứa đựng nỗi buồn không nói nên lời.
Một đêm nọ, Hà tỉnh giấc vì tiếng động nhẹ. Cô thấy Minh đang ngồi trong phòng khách, tay anh ta đặt lên vết sẹo cũ trên vai, gương mặt anh ta nhăn nhó trong bóng tối. Đó là một khoảnh khắc lộ ra sự yếu đuối mà Hà chưa từng thấy.
Cô tiến đến, không nói một lời, và đặt tay lên vết sẹo của anh ta.
"Đừng chạm vào," Minh nói, giọng anh ta thô ráp.
"Em không cố gắng điều tra," Hà thì thầm. "Em chỉ... muốn chia sẻ nỗi đau với anh. Chúng ta đều có những vết thương, Minh. Và chúng ta đều che giấu chúng."
Minh không đẩy cô ra. Anh ta quay sang, kéo cô vào lòng mình, một cử chỉ hoàn toàn chân thật, không có sự kiểm soát hay kịch tính giả dối nào.
"Đây không nằm trong hợp đồng," Minh nói, tựa cằm vào tóc cô.
"Em biết," Hà đáp. "Nhưng em nghĩ Hợp Đồng Giả Dối của chúng ta đã chết kể từ đêm ở bãi đậu xe rồi."
Sự Thân Mật Bất Ngờ này không phải là chiến thắng cho cuộc điều tra của Hà, mà là một sự thất bại cho lòng thù hận của cô. Cô đã không còn muốn trả thù nữa. Cô muốn bảo vệ người đàn ông này.