định luật cấm kỵ

Chương 1: ÁNH LỬA DƯỚI LỚP BĂNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi nắm chặt tấm hồ sơ trong tay, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Đây là ngày cô chính thức bắt đầu công việc trợ lý nghiên cứu và thực tập dưới sự hướng dẫn của Giáo sư, Phó Bác sĩ Minh Hải—người được mệnh danh là "Lưỡi dao Băng giá" của ngành Phẫu thuật Tim mạch. Anh không chỉ là một huyền thoại trong giới y học, mà còn là một cấm địa đối với tất cả sinh viên.

Khi cô tìm đến văn phòng khoa ngoại, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thương hại. Họ biết, làm việc với Minh Hải không khác gì làm việc trong môi trường chân không—nghiêm khắc, áp lực, và tuyệt đối không có chỗ cho sai sót.

"Cô là An Chi?"

Giọng nói trầm thấp, đầy uy lực vang lên từ phía sau. An Chi quay phắt lại.

Minh Hải đứng đó. Áo blouse trắng tinh tươm, phẳng phiu đến mức không có một nếp nhăn. Khuôn mặt anh góc cạnh, điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt màu nâu sẫm đó sắc như tia X-quang, dường như có thể xuyên thấu mọi lớp bảo vệ và đọc vị suy nghĩ của người đối diện. Anh không già, chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng sự nghiêm nghị khiến người ta quên đi tuổi tác thật của anh.

"Vâng, thưa thầy. Em là An Chi, sinh viên được phân công." Cô cúi đầu chào.

Anh không đáp lời chào, chỉ liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Đã trễ năm phút. Dược lý và giải phẫu học không dạy cô khái niệm về thời gian trong cấp cứu sao?"

An Chi sững sờ. Cô đến sớm mười lăm phút! Cô nhanh chóng nhận ra: Anh không chấp nhận dù chỉ một giây sai lệch so với chuẩn mực anh tự đặt ra. "Em xin lỗi, thưa thầy. Em sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."

"Tốt." Minh Hải gật đầu, sự lãnh đạm khiến cô cảm thấy mình chỉ là một robot được lập trình, chứ không phải một con người. "Phòng làm việc của tôi. Mang theo tất cả tài liệu."

Công việc đầu tiên không phải trong phòng mổ mà là trong thư viện tư nhân của anh. Minh Hải giao cho cô một chồng tài liệu nghiên cứu dày cộp về một loại thuốc chống đông máu mới, yêu cầu cô phải đọc, tóm tắt, và phân tích các chỉ số trong vòng hai ngày. "Tôi không cần sự thông minh bẩm sinh. Tôi cần sự tập trung và tính chính xác tuyệt đối." Anh nói, dựa người vào bàn làm việc.

An Chi bắt đầu làm việc. Cô hoàn toàn bị cuốn vào khối lượng kiến thức khổng lồ và sự chuẩn mực không tưởng của Minh Hải. Trong suốt buổi làm việc, anh không nói một lời, chỉ ngồi đọc tài liệu của mình. Sự im lặng này còn áp lực hơn mọi lời khiển trách.

Khi cô làm rơi chiếc bút, tiếng động nhỏ vang lên như tiếng súng trong căn phòng tĩnh mịch. Minh Hải ngước mắt lên. Chỉ một ánh nhìn đó cũng khiến sống lưng cô lạnh toát. Anh không mắng, nhưng cô hiểu, sự tập trung đã bị phá vỡ.

"An Chi," anh cất tiếng, giọng vẫn đều đều, "Nếu cô không thể kiểm soát được các chi tiết nhỏ nhất, làm sao cô có thể đứng vững trong phòng phẫu thuật, nơi một cơn co giật cơ cũng có thể lấy đi mạng sống của bệnh nhân?"

"Em hiểu, thưa thầy."

Sự căng thẳng giữa họ không phải là thù địch, mà là một loại sức hút đối lập giữa sự nhiệt huyết của tuổi trẻ và sự lạnh lùng của kinh nghiệm. An Chi nhận ra, Minh Hải không phải là người vô cảm, anh là người quá kiểm soát cảm xúc của mình.

Vào chiều hôm đó, Minh Hải đưa cô vào phòng mổ để quan sát. Đây là một ca phẫu thuật tim phức tạp.

Trong phòng mổ vô trùng, chỉ có Minh Hải là trung tâm của mọi sự chú ý. Gương mặt anh ẩn sau chiếc khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra vẫn sáng rực. Bàn tay anh, được bọc trong găng tay cao su, di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát và vô cùng tinh tế. Lúc này, An Chi mới thực sự hiểu tại sao anh lại nổi tiếng. Anh không chỉ là một bác sĩ, anh là một nghệ nhân.

Có một khoảnh khắc. Minh Hải đang thực hiện một đường rạch cực kỳ mỏng và sâu. Anh vô tình chạm nhẹ vào tay An Chi, người đang đứng cạnh để quan sát.

Chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng An Chi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Bàn tay anh lạnh lẽo, nhưng dưới lớp găng tay đó, cô cảm nhận được sức mạnh và sự tự tin kinh người.

Minh Hải ngay lập tức thu tay lại, nhưng anh nán lại khoảnh khắc đó. Anh nhìn thẳng vào An Chi qua lớp khẩu trang, ánh mắt sắc bén đó dường như đang thăm dò phản ứng của cô. Khoảnh khắc đó, sự tập trung y học bị một dòng điện lạ chen ngang.

"Tập trung, An Chi," anh gần như thì thầm, nhưng lời nói của anh không phải chỉ dành cho cô về ca phẫu thuật. Nó là một lời cảnh báo dành cho cả hai về bất kỳ sự xao nhãng cảm xúc nào.

"Vâng, thưa thầy." Cô đáp lại, giọng hơi lạc đi. Tim cô đập nhanh hơn hẳn nhịp tim chuẩn trong y học. Cô biết rõ, sự hồi hộp này không phải chỉ đến từ sự phức tạp của ca phẫu thuật.

Sau ca mổ kéo dài, An Chi trở về phòng làm việc. Minh Hải bước vào, cởi bỏ khẩu trang và áo blouse, để lộ chiếc sơ mi xanh đậm bên trong. Mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng, lạnh lẽo, hoàn toàn phù hợp với khí chất của anh.

"Cô thấy gì trong ca mổ hôm nay?" anh hỏi, đứng đối diện cô.

An Chi hít một hơi sâu và bắt đầu phân tích: "Sự chính xác tuyệt đối trong việc đóng van động mạch chủ, thưa thầy. Tuy nhiên..."

"Tuy nhiên?" Anh nhướng mày, tỏ ra hứng thú hiếm hoi.

"Em nhận thấy thầy đã do dự một giây khi chuẩn bị kẹp động mạch. Đó có phải là vì..." An Chi ngập ngừng. Cô không dám nói ra: Do dự vì quá khứ?

Minh Hải nhìn cô chằm chằm. Đây là lần đầu tiên có người không chỉ nhìn thấy sự tài giỏi, mà còn nhìn thấy sự mong manh bên trong anh.

Anh tiến lại gần, đặt hai tay lên bàn làm việc, nghiêng người về phía cô. Khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ còn vỏn vẹn một gang tay.

"Cô nhìn thấy rất nhiều, An Chi. Nhưng không phải mọi thứ đều nên được nói ra."

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô, mang theo sự lạnh lùng nhưng cũng đầy ẩn ý. Ánh mắt cô chạm vào đôi môi khô khốc, mỏng manh của anh.

An Chi nuốt khan. "Em chỉ muốn học hỏi, thưa thầy."

Minh Hải nhìn sâu vào mắt cô, như thể anh đang nhìn thấy ánh lửa bướng bỉnh trong đôi mắt trẻ tuổi, và anh biết, ánh lửa đó sẽ tan chảy lớp băng bao bọc anh.

Anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng phá vỡ khoảnh khắc nguy hiểm. "Ngày mai, cô sẽ bắt đầu đọc các hồ sơ bệnh án cũ của tôi. Bắt đầu từ ca tử vong năm năm trước."

Anh đã giao cho cô một chìa khóa để mở ra quá khứ đau thương của mình, nhưng đồng thời, anh cũng đặt ra một giới hạn tàn nhẫn: Hãy nhìn, nhưng không được cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×