Minh Hải rời đi, để lại An Chi một mình giữa căn phòng làm việc chất đầy hồ sơ và những bí mật bị niêm phong. Chỉ thị của anh rõ ràng và tàn nhẫn: Đọc các hồ sơ bệnh án cũ của ca tử vong năm năm trước. Đó không chỉ là tài liệu y khoa; đó là bằng chứng về vết thương lòng sâu nhất của anh.
An Chi bắt đầu công việc. Ngăn tủ đựng hồ sơ được khóa cẩn thận, chỉ mở ra bằng mật mã. Mật mã là ngày sinh của vợ cũ? Hay ngày anh mất bệnh nhân đầu tiên? Cô thử theo phỏng đoán. Ngạc nhiên, mật mã là một chuỗi số liên quan đến tỷ lệ thành công phẫu thuật của anh. Luôn là công việc, không bao giờ là cảm xúc, cô thầm nghĩ.
Hồ sơ dày cộp. Bệnh nhân là một bé gái sáu tuổi. Nguyên nhân tử vong: Tình trạng sốc phản vệ sau phẫu thuật. Trong hồ sơ, mọi bước xử lý của Minh Hải đều chuẩn xác, không có bất kỳ sai sót kỹ thuật nào. Thế nhưng, sự hoàn hảo đó lại để lại một cảm giác trống rỗng đáng sợ. Anh đã không thể cứu được.
Cô nhìn thấy những ghi chú nguệch ngoạc bằng bút chì ở góc tài liệu, khác hẳn với chữ ký lạnh lùng thường thấy của Minh Hải. Đó là những dòng tự vấn, những câu hỏi không có lời đáp. "Nếu mình làm nhanh hơn 0.5 giây?" "Mình đã bỏ sót điều gì?"
Càng đọc, An Chi càng hiểu ra rào cản lớn nhất của Minh Hải không phải là định kiến xã hội, mà là nỗi sợ hãi bản thân. Anh sợ yêu, sợ mở lòng, vì anh sợ lại phải chứng kiến sự mất mát mà anh không kiểm soát được.
Sáng hôm sau, Minh Hải triệu tập An Chi để đánh giá. Không gian vẫn là sự tĩnh mịch và lạnh lẽo thường thấy trong văn phòng anh.
"Phân tích." Anh ra lệnh, không hề nhìn vào cô.
An Chi đứng thẳng, trình bày về các chỉ số lâm sàng và kỹ thuật mổ. Cô cố gắng giữ sự khách quan tuyệt đối, đúng như một bác sĩ. Nhưng cô không thể kìm nén sự thật mình đã thấy.
"Về mặt kỹ thuật, ca mổ hoàn hảo, thưa thầy. Không có bất kỳ sai sót nào đáng kể. Nhưng... theo em, vấn đề không nằm ở kỹ năng, mà là sự kiểm soát cảm xúc sau đó."
Minh Hải đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt anh như hai mũi kim châm thẳng vào cô. "Cô đang vượt quá giới hạn của mình, An Chi. Cô không được phép bình luận về tâm lý của tôi."
"Em xin lỗi. Nhưng thầy đã yêu cầu em đọc toàn bộ hồ sơ. Một bác sĩ phải xem xét toàn diện, cả về chuyên môn và tinh thần. Bệnh án này khiến thầy ám ảnh, và nỗi ám ảnh đó đang tạo nên một bức tường ngăn cách thầy với mọi thứ xung quanh. Kể cả em."
Môi Minh Hải mím lại thành một đường thẳng mỏng. Không có sự giận dữ bùng nổ, chỉ có sự lạnh lẽo đáng sợ của băng tuyết. Anh đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô.
"Cô biết mục đích cô ở đây là gì không?" Giọng anh trầm xuống, gần như một lời đe dọa. "Là để học hỏi, không phải để xâm phạm."
An Chi cảm nhận được hơi thở dồn dập của chính mình. Cô biết mình đã chạm vào giới hạn, nhưng cô không lùi bước. "Em biết. Và em sẽ không ngừng học hỏi cho đến khi em hiểu được nguyên tắc sống của thầy."
Anh dừng lại, chỉ còn cách cô một bước chân. Quá gần. Cô có thể ngửi thấy mùi cà phê đậm đặc và chút hương bạc hà từ hơi thở của anh. Sự gần gũi này hoàn toàn không chuyên nghiệp, vi phạm mọi nguyên tắc sư phạm mà anh luôn tôn thờ.
"Nguyên tắc của tôi, là sự kiểm soát," anh thì thầm, nghiêng đầu. "Cô muốn hiểu nó? Vậy tôi sẽ cho cô thấy sự kiểm soát thực sự là gì."
Minh Hải vươn tay, không phải chạm vào mặt hay vai cô, mà là nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh. An Chi mất thăng bằng, cả người cô đổ dồn về phía trước, đập nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Cảnh 'Gợi ý H+' Sơ khai:
Cơ thể cô bị kẹp giữa bàn làm việc lạnh lẽo và sự ấm áp căng thẳng từ Minh Hải. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt cô phản chiếu sự tức giận ẩn giấu và sự thèm khát đang cố gắng kiềm chế trong đôi mắt anh.
"Đây là giới hạn, An Chi," Minh Hải nói, giọng khàn đặc. "Tôi có thể kiểm soát được nhịp tim của tôi, kiểm soát được đường kẹp chính xác đến từng milimet, và tôi chắc chắn, tôi cũng kiểm soát được khoảng cách giữa tôi và cô."
Nói rồi, anh thả tay cô ra, nhanh chóng lùi lại một bước, tái lập khoảng cách vô hình. Nhưng cái chạm vừa rồi đã đốt cháy da thịt cô, và cả anh. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lồng ngực anh nhấp nhô rõ rệt.
An Chi xoa cổ tay, nơi vẫn còn nóng ran. Cô biết, anh không chỉ muốn kiểm soát cô, anh còn đang tự kiểm soát chính mình.
"Thưa thầy, em vẫn chưa hiểu," An Chi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, dù tim cô đang đập như trống bỏi. "Kiểm soát nghĩa là phải giữ chặt, không phải đẩy xa."
Minh Hải nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Anh biết, cô gái này không chỉ thông minh; cô còn là một ngọn lửa nhỏ đang âm thầm thách thức lớp băng anh đã xây dựng suốt năm năm qua.
"Việc của cô là học, không phải dạy lại tôi," anh kết thúc lạnh lùng. "Cô được phép về. Ngày mai, cô sẽ bắt đầu trực cùng tôi."
Đó là một sự trừng phạt, nhưng cũng là một lời mời gọi. Minh Hải đang kéo cô vào thế giới của anh, nơi ranh giới giữa thầy và trò, giữa bác sĩ và bệnh nhân, đang bắt đầu trở nên mờ nhạt. An Chi biết, cô đã chấp nhận sự nguy hiểm đó.