định luật cấm kỵ

Chương 5: CA PHẪU THUẬT SINH TỬ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Hải được giao một ca phẫu thuật gần như không thể cứu vãn: một bệnh nhân trẻ bị phình động mạch chủ phức tạp, nguy cơ vỡ và tử vong trên bàn mổ lên đến 90%. Đây là ca mổ cần sự tập trung cao độ, và cũng là một canh bạc lớn đối với danh tiếng đã được hàn gắn của anh.

Trước khi bước vào ca mổ, Minh Hải triệu tập tất cả ê-kíp, bao gồm cả An Chi, để họp chiến thuật. Sự lạnh lùng của anh không hề suy giảm, nhưng An Chi cảm nhận được sự căng thẳng dưới lớp vỏ bọc đó. Anh đứng trình bày các bước can thiệp, nhưng mắt anh có những quầng thâm mờ nhạt. Anh đã không ngủ.

"Đây không phải là một bài tập. Đây là một trận chiến thực sự. Bất cứ ai không giữ được sự bình tĩnh và chính xác, hãy tự rút lui ngay bây giờ." Minh Hải nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên An Chi một giây, như một lời cảnh báo cá nhân.

An Chi không lùi bước. Cô chọn vị trí quan sát tốt nhất, ghi nhớ từng chi tiết trong kế hoạch của anh. Cô biết, trong ca mổ này, cô không chỉ là trợ lý; cô phải là đôi mắt thứ hai của Minh Hải.

Phòng mổ chìm trong ánh đèn halogen lạnh lẽo. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi nhịp dao mổ của Minh Hải đều được thực hiện với sự chính xác gần như hoàn hảo. Anh đang chiến đấu với chính bóng ma của quá khứ – nơi mà sự hoàn hảo không thể ngăn được mất mát.

Ca mổ kéo dài hơn dự kiến. Bệnh nhân bị chảy máu ồ ạt ngoài dự tính, khiến các chỉ số sinh tồn đột ngột giảm. Cả ê-kíp bắt đầu hoảng loạn.

"Máu! Mau truyền máu!" Tiếng y tá hốt hoảng.

Minh Hải, người vẫn luôn giữ được sự điềm tĩnh kinh ngạc, lần đầu tiên có chút xao động. Anh khựng lại một phần giây, ánh mắt anh thoáng qua sự mệt mỏi và tuyệt vọng tương tự như trong hồ sơ ca tử vong năm năm trước.

Phải chăng lịch sử sắp lặp lại?

Ngay khoảnh khắc đó, An Chi, với sự tập trung được rèn luyện, đã lên tiếng.

"Thưa thầy, chỉ số Kali đang tăng đột ngột. Bệnh nhân có nguy cơ loạn nhịp tim. Cần tiêm dung dịch giảm Kali ngay lập tức!" Cô nói một cách rõ ràng, dứt khoát, giọng nói của cô phá tan sự hỗn loạn.

Minh Hải nhìn cô, đôi mắt anh lóe lên. Anh không cần phải kiểm tra lại. Anh tin cô.

"Tiêm! Theo chỉ định của An Chi. Y tá, chuẩn bị máy khử rung tim. Nhanh!"

Sự can thiệp kịp thời của An Chi đã giúp ổn định lại nhịp tim bệnh nhân, cho Minh Hải đủ thời gian để xử lý nguồn chảy máu. Sự phối hợp giữa họ lúc này không còn là thầy và trò, mà là sự đồng bộ hoàn hảo của hai nửa bộ não.

Minh Hải tiếp tục ca mổ. Anh làm việc nhanh hơn, quyết đoán hơn, như thể đã tìm lại được sự tập trung tuyệt đối.

Cuối cùng, sau hơn sáu giờ căng thẳng, ca phẫu thuật kết thúc thành công. Bệnh nhân được cứu. Cả ê-kíp thở phào, một vài người buông lỏng và gần như gục xuống vì kiệt sức.

Trong phòng nghỉ riêng của bác sĩ, Minh Hải tháo găng tay và mặt nạ. Gương mặt anh trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm tóc. Anh không nói một lời, chỉ dựa lưng vào tường, cố gắng điều hòa hơi thở. Anh đã vượt qua được bóng ma.

An Chi đi theo anh, mang theo một cốc nước điện giải. Cô lặng lẽ đưa cho anh. Anh không nhìn cô, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

"Tôi... cảm ơn cô," Minh Hải nói, giọng khàn đặc. Lời cảm ơn này chân thành và hiếm hoi hơn bất cứ lời tán dương nào. "Cô đã cứu cả ca mổ."

"Thầy đã cứu bệnh nhân," An Chi nhẹ nhàng đáp. "Em chỉ làm những gì em được huấn luyện."

Minh Hải uống một ngụm nước, sự lạnh lùng của anh đã tan chảy hoàn toàn, lộ ra sự mệt mỏi và con người thật bên trong. Anh nhìn An Chi.

"Cô đã nhìn thấy điều đó, phải không?"

"Vâng. Sự do dự của thầy," An Chi thừa nhận.

"Đó không phải là do dự," Minh Hải nhắm mắt lại. "Đó là sự sợ hãi. Tôi sợ mình lại gây ra sự cố. Tôi sợ mình lại không thể kiểm soát được kết quả."

"Thầy đã nói, không có sự kiểm soát tuyệt đối nào trong y học," An Chi tiến lại gần, lần này, cô chủ động thu hẹp khoảng cách. Cô đặt tay lên vai anh. Lớp áo phẫu thuật của anh vẫn còn ẩm hơi nóng.

Cảnh 'Gợi ý H+' Tăng cấp:

Đây là lần đầu tiên cô chạm vào anh mà không phải vì nhiệm vụ y khoa. Đó là sự an ủi. Minh Hải, người luôn né tránh mọi sự đụng chạm cá nhân, không hề đẩy cô ra. Sự mệt mỏi đã đánh gục mọi rào cản lý trí của anh.

An Chi cảm nhận được cơ bắp anh dưới lòng bàn tay cô. Cô nhẹ nhàng xoa dịu. "Thầy đã làm rất tốt. Thầy đã chiến thắng bóng ma của mình."

Minh Hải mở mắt, ánh mắt anh sâu thăm thẳm và đầy bão tố. "Cô không nên ở đây. Cô không nên chạm vào tôi."

"Em là đồng nghiệp của thầy. Và em sẽ không rời đi cho đến khi thầy ổn." An Chi kiên định. Cô không sợ sự nghiêm khắc của anh nữa, cô chỉ sợ anh tự làm tổn thương mình.

Minh Hải đột ngột chụp lấy tay cô, kéo cô ra khỏi vai anh, nhưng không buông. Anh nắm chặt, kéo cô đứng thẳng trước mặt anh.

"Nguyên tắc của tôi là giữ khoảng cách," anh nhấn mạnh, giọng run lên vì sự giằng xé nội tâm. "Cô đang thách thức nó."

"Em chỉ đang tuân theo nguyên tắc y học: Cấp cứu cho một người đang kiệt sức về tinh thần," An Chi thẳng thắn đáp.

Minh Hải siết chặt tay cô hơn, cơn giận và sự khao khát cấm kỵ cùng lúc bùng lên trong anh. Anh cúi xuống, gương mặt anh chỉ còn cách cô vài centimet. Anh không muốn hôn cô, nhưng cơ thể anh đang phản bội anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×