định luật cấm kỵ

Chương 4: NGUYÊN TẮC CỦA KHOẢNG CÁCH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai của bệnh viện không xua tan được sự nặng nề của đêm trực. Khi An Chi mang ly cà phê đặt lên bàn làm việc của Minh Hải, anh thậm chí không ngẩng đầu lên. Không có lời cảm ơn, không có một cái nhìn nào. Anh đang cố tình tái lập lại khoảng cách vô hình đã bị phá vỡ trong phòng thủ thuật khẩn cấp đêm qua.

Hôm đó, Minh Hải trở nên nghiêm khắc và lạnh lùng hơn gấp bội. Anh phê bình bản báo cáo của cô một cách tàn nhẫn, chỉ ra từng lỗi nhỏ trong cách sắp xếp dữ liệu, thậm chí cả phông chữ. Mọi lời nói của anh đều nhằm mục đích: giữ cô ở vị trí trợ lý y khoa thuần túy.

"Cô đã học bốn năm để trở thành một bác sĩ, không phải một nghệ sĩ," anh lạnh lùng nhận xét, gạch mực đỏ chi chít trên trang giấy. "Phân tích của cô vẫn còn quá nhiều cảm tính. Bác sĩ không được phép có cảm tính."

"Em hiểu, thưa thầy," An Chi đáp, cố nén sự tủi thân. Cô biết anh đang trút giận lên cô vì sự mất kiểm soát của chính anh đêm qua, nhưng cô không muốn tỏ ra yếu đuối.

"Không, cô chưa hiểu," Minh Hải thẳng thừng. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân bệnh viện. Bóng lưng anh cứng nhắc, dường như đang tạo ra một bức tường vô hình. "Khoa học yêu cầu sự chính xác. Quan hệ công việc yêu cầu sự minh bạch. Từ nay, ngoài công việc chuyên môn, cô không cần phải pha cà phê hay quan tâm đến bất cứ chuyện gì của tôi."

Anh quay lại, ánh mắt không còn tia ấm áp nào. "Đêm qua, sự tin tưởng là cần thiết. Nhưng cô đừng nhầm lẫn nó với bất cứ điều gì khác. Đó là nguyên tắc."

An Chi biết, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của anh. Anh đang tự đóng sập cánh cửa cảm xúc lại.

"Em xin lỗi vì đã khiến thầy hiểu lầm," An Chi nói một cách thẳng thắn, không chút e ngại. "Em không nhầm lẫn. Em chỉ thể hiện sự quan tâm của một đồng nghiệp với người đã cứu mạng bệnh nhân cùng em. Nếu thầy muốn đóng băng mọi cảm xúc con người để làm việc, em tôn trọng."

Cô tiến đến bàn, cầm lấy tập báo cáo bị gạch xóa. "Nhưng em vẫn tin rằng, một bác sĩ giỏi cần có sự đồng cảm. Giống như lúc thầy do dự trong phòng mổ. Đó không phải là sợ hãi, mà là sự cẩn trọng xuất phát từ yêu thương."

Lời nói của cô như một viên đạn xuyên qua lớp giáp của anh. Minh Hải im lặng, đôi mắt anh tối sầm lại. Anh ghét việc cô lại có thể nhìn thấu anh dễ dàng đến thế.

Buổi chiều, Minh Hải tham gia một hội thảo quan trọng về phương pháp điều trị tim bẩm sinh. An Chi được phép tham dự, nhưng phải ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Trong hội thảo, có sự xuất hiện của Bác sĩ Thư, một đồng nghiệp cũ của Minh Hải, người được đồn đoán là người đã giúp anh vượt qua khủng hoảng sau ca tử vong năm năm trước. Cô Thư là một phụ nữ quyến rũ, thành đạt, và công khai thể hiện sự ngưỡng mộ, thậm chí là sự quan tâm sâu sắc đối với Minh Hải.

Khi Minh Hải kết thúc bài phát biểu xuất sắc của mình, Bác sĩ Thư đã chủ động tiến lên bắt chuyện, cử chỉ của cô ấy thân mật và gần gũi. Cô ấy vô tình chạm nhẹ vào cánh tay anh và thì thầm điều gì đó.

Minh Hải chỉ mỉm cười xã giao, nhưng nụ cười đó đã là quá đủ. An Chi ngồi ở phía sau, chứng kiến cảnh đó, và một cảm giác ghen tị lạ lẫm, chua chát dâng lên. Cô là người ở bên anh trong ca cấp cứu sinh tử, nhưng cô lại là người duy nhất bị anh đẩy ra.

Rời khỏi hội trường, An Chi đi xuống cầu thang. Vì quá mải nghĩ, cô trượt chân trên bậc thang cuối cùng. Cô đã chuẩn bị tinh thần để ngã, nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã kịp thời chụp lấy khuỷu tay cô, giữ cô đứng vững.

"Cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân ngay cả trên mặt phẳng cố định?" Giọng nói trầm thấp của Minh Hải vang lên ngay phía sau cô. Anh vừa thoát ra khỏi đám đông đồng nghiệp.

Anh không cần phải chạm vào cô. Anh có thể chỉ cần gọi tên cô để cô dừng lại. Nhưng anh đã chọn hành động.

"Em xin lỗi," An Chi cúi đầu, cảm nhận được hơi ấm từ tay anh vẫn chưa rời khỏi khuỷu tay mình.

Minh Hải nhanh chóng buông cô ra, nhưng hành động của anh lần này chậm hơn đêm qua. Có một sự dao động nhỏ. "Lần sau, giữ khoảng cách. Cô là người tài năng, không nên vì những sự bất cẩn nhỏ mà gây nguy hiểm cho chính mình."

Giới hạn anh đặt ra là "khoảng cách", nhưng chính anh lại là người liên tục phá vỡ nó trong những thời khắc quan trọng nhất. Tình yêu và sự chăm sóc của anh luôn bị bọc bởi sự lạnh lùng của trách nhiệm.

An Chi nhìn thẳng vào mắt anh. "Thưa thầy, ranh giới chỉ là thứ chúng ta tự đặt ra. Nhưng cuộc sống, và đôi khi là bệnh nhân, luôn buộc chúng ta phải vượt qua nó. Giống như thầy vừa làm."

Minh Hải lùi lại một bước, gương mặt anh gần như đóng băng. Anh không thể phủ nhận cô đã đúng. Cô là một sự thách thức không chỉ về cảm xúc mà còn về lý trí.

"Việc của cô là trở về, và tiếp tục phân tích báo cáo," anh lạnh lùng kết thúc, quay lưng bỏ đi. Bước chân anh nhanh và dứt khoát, như thể anh đang cố gắng chạy trốn khỏi chính cô.

An Chi đứng đó, cảm nhận được sự đau rát của khuỷu tay và sự nóng rực trong lòng. Cô biết, "nguyên tắc khoảng cách" của anh đã thất bại. Anh có thể đẩy cô ra bằng lời nói, nhưng cơ thể anh lại phản bội lý trí khi cô gặp nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×