định mệnh bên bếp lửa

Chương 1: Bếp lửa tàn tro


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều cuối đông, gió hun hút thổi dọc con ngõ nhỏ dẫn vào căn nhà cấp bốn đã bạc màu thời gian. Những viên gạch cũ mòn, những vết nứt loang lổ trên tường, tất cả như kể lại câu chuyện của một gia đình từng một thời yên ấm mà giờ đây chỉ còn lại hơi thở mệt nhọc.

Trong căn bếp nhỏ, ngọn lửa đỏ leo lét hắt lên gương mặt người phụ nữ ngoài ba mươi, đôi mắt trũng sâu vì nhiều đêm thức trắng. Chị tên Hạnh. Người ta thường gọi chị là “chị Hạnh gánh hàng” bởi ngày nào cũng thấy chị gồng gánh đôi quang tre đi chợ từ sáng sớm, về muộn lúc hoàng hôn. Lưng chị còng xuống theo từng gánh nặng của đời, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường, quyết không để hai đứa con phải nhịn đói.

Trên bàn gỗ ọp ẹp, hai đứa trẻ ngồi co ro. Thằng bé lớn tên Nam, mới mười hai tuổi nhưng gương mặt già trước tuổi, ánh mắt khắc khổ như đã chứng kiến quá nhiều điều mà lẽ ra một đứa trẻ không nên biết. Con bé nhỏ tên Thảo, mới lên tám, đôi mắt tròn long lanh, hay ngồi thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ mục ruỗng như chờ đợi ai đó trở về.

“Anh Nam, ba có về nữa không?” – Thảo lí nhí hỏi, giọng khàn đi vì lạnh.

Nam siết chặt đôi đũa trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm nguội. Nó không trả lời. Sự im lặng của nó là vết thương còn sâu hơn cả lời từ chối.

Hạnh khẽ đặt tô canh cải xuống, tiếng va chạm của sành sứ nghe khô khốc. Chị cười gượng, vuốt tóc con gái:

“Ăn cơm đi con. Ba con đi làm xa, chưa biết ngày nào về. Con đừng trông nữa.”

Nhưng chính chị cũng biết đó chỉ là một lời dối trá vụng về. Bởi người đàn ông ấy đã đi biệt tích gần ba năm, không một lá thư, không một cuộc gọi. Ngày anh bỏ đi, trong nhà chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của hai đứa nhỏ và đôi mắt đỏ hoe của người vợ. Từ hôm đó, ngọn bếp lửa không còn rực sáng như xưa.

Đêm hôm ấy, khi hai đứa trẻ đã ngủ, Hạnh ngồi một mình bên bếp tro. Lửa tàn, chỉ còn ánh than đỏ quạch hắt lên khuôn mặt hốc hác. Chị nhớ lại ngày cưới, nhớ nụ cười hiền lành của chồng, nhớ lời hẹn thề sẽ “cùng nhau đi hết chặng đường”. Tất cả giờ chỉ như một giấc mơ.

Chị tự hỏi: phải chăng mình đã sai, đã không đủ dịu dàng để giữ chồng, không đủ chia sẻ để anh ta không tìm niềm vui nơi khác? Nhưng rồi chị gạt nước mắt. Dù nguyên nhân là gì, sự thật là người đàn ông ấy đã rời bỏ, để lại chị với gánh nặng chồng chất.

Hạnh đứng dậy, nhìn về phía hai đứa con đang ngủ say. Nam ôm em gái vào lòng, trông chúng như hai mầm cây nhỏ cố vươn mình trong gió bão. Chị khẽ thì thầm, như một lời thề:

“Dù thế nào mẹ cũng sẽ lo cho các con. Mẹ sẽ không để ai làm các con tổn thương nữa.”

Sáng hôm sau, tiếng rao hàng vang lên khắp ngõ. Hạnh lại gánh đôi quang ra chợ. Đôi vai gầy guộc hằn vết đỏ, nhưng chị chẳng kêu than. Những người hàng xóm nhìn theo, vừa thương hại vừa khâm phục. Người ta bàn tán:

“Chị Hạnh giỏi thật, chồng bỏ mà vẫn kiên cường nuôi con. Nhưng mà… biết đâu một ngày anh ta trở về?”

Có người cười nhạt:

“Về làm gì nữa, bỏ vợ con đi biệt tăm, giờ về chỉ thêm gánh nặng thôi.”

Hạnh nghe thấy hết, nhưng chị chọn im lặng. Im lặng là cách duy nhất để không bật khóc.

Trong lúc chị bán hàng, Nam dẫn em gái đến trường. Thảo còn ngây thơ, vẫn hy vọng một ngày ba sẽ về đưa đón. Nhưng Nam thì khác. Nó cứng rắn, lạnh lùng, thậm chí có phần hằn học. Trong đầu nó, người cha chỉ là một kẻ phản bội.

Khi tan học, hai anh em lững thững về nhà, đi ngang quán cà phê nhỏ đầu ngõ. Trên tường dán tờ quảng cáo: “Tuyển nhân viên mới – Chủ quán từ xa trở về”. Nam vô thức nhìn, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm. Cái tên trên tờ giấy… quen thuộc đến mức tim nó đập thình thịch.

Buổi tối hôm ấy, Hạnh về muộn. Bước vào nhà, chị giật mình khi thấy trên bàn có một gói quà nhỏ. Mở ra, bên trong là chiếc khăn len cũ – chiếc khăn năm xưa chồng chị từng tặng. Trên mảnh giấy kèm theo chỉ vỏn vẹn vài chữ:

“Anh xin lỗi. Cho anh một cơ hội gặp các con.”

Hạnh chết lặng. Đôi tay run rẩy, mảnh giấy rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ùa về: những năm tháng yêu thương, những ngày tháng cô độc, và cả nỗi oán hận chưa từng nguôi ngoai.

Ngoài sân, gió thổi hun hút, như tiếng thì thầm của định mệnh. Có lẽ, bếp lửa tưởng chừng tàn tro nay lại sắp được nhóm lên. Nhưng liệu ngọn lửa ấy có đủ sức sưởi ấm một mái nhà đã nguội lạnh bao năm?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×