định mệnh bên bếp lửa

Chương 10: Ánh đèn trên hiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trời trong tới mức nhìn thấy cả sợi nắng mảnh luồn qua tán dâm bụt trước cổng. Hạnh dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa, quét nhẹ vài chiếc lá còn vương nước đêm. Mùi xà phòng từ thau đồ vừa giặt thoang thoảng. Trong bếp, ấm nước reo một tiếng khẽ, rồi dịu xuống như biết tự giữ mồm giữ miệng để không đánh thức cả nhà.

— Con dậy, con dậy rồi! — Thảo nhảy khỏi giường, ôm chiếc cặp bé xíu chạy ra như chú chim sợ trễ mùa.

Khánh đã thay áo, mang đôi giày đã được chà sạch. Anh đứng lóng ngóng giữa bếp, tay nọ nắm cổ tay kia.

— Hôm nay… ba đưa con đi học, — anh nói, nửa hỏi nửa khẳng định.

Hạnh thoáng nhìn, “ừ” một tiếng. Vẫn là tiếng “ừ” quen thuộc, nhưng lần này mềm hơn, như chạm nhẹ vào mép tách trà nóng.

Trên đường đến trường, Thảo líu lo kể chuyện: cô giáo mới cột tóc kiểu “đuôi ngựa cao”, chuyện bạn Hàm sưu tầm nhãn vở có mùi thơm, chuyện đàn mandolin bị lỏng dây. Khánh vừa đi vừa gật, thỉnh thoảng chen một câu ngô nghê đến buồn cười:

— Dây đàn lỏng thì… xiết lại.

— Con biết mà, — Thảo bĩu môi, làm như ai cũng biết chuyện đó từ thời tiền sử —. Nhưng xiết sao cho đúng tông ạ?

Khánh cười, đưa tay đo đo không khí:

— Nghe. Nghe tới khi không còn chênh phô. Giống như… nói xin lỗi. Nói tới khi người ta không còn thấy cay nữa.

Thảo nghiêng đầu suy nghĩ, rồi “ừ” thật to. Trước cổng trường, vài phụ huynh đứng túm tụm. Có người nhận ra Khánh, có người liếc rồi giả vờ không quen. Thảo chào cô bảo vệ, quay lại dặn:

— Chiều ba nhớ tới sớm. Con diễn tập đoạn giữa thôi.

— Ba nhớ, — Khánh chạm tay con như hiệp sĩ, trịnh trọng tới mức cô bảo vệ cũng bật cười.

Quay về, Khánh đi chậm qua quán tạp hóa góc ngõ. Bà chủ quán đon đả:

— Mua gì hông chú? Đèn hiên loại mới, sáng lắm nè.

Khánh dừng, nhìn chiếc bóng đèn bảo vệ chống nước. Anh nghĩ tới lời hứa tối qua, nghĩ tới cái hiên mờ mờ nhiều năm chưa ai nâng đỡ. Anh mua một bóng, thêm cuộn dây, một cái công tắc mới.

— Lên thay nhớ kê thang chắc nha chú, — bà chủ quán nói mà như nhắc một người thân.

— Dạ, biết sợ rồi, — Khánh gãi đầu.

Ở chợ, Hạnh bày hàng xong thì nhận tin nhắn. Số của Quân: “Hồ sơ ổn. Phía kia chiều 4 giờ ghé văn phòng luật sư Hòa. Anh em cứ sinh hoạt bình thường. Tối tôi tạt qua nhà trả bản sao có đóng dấu.” Hạnh đọc, thở ra. Từ ngày giấy tờ được cất dưới đáy thùng gạo, lòng chị như một bờ ao lắng cặn: mặt nước vẫn chưa hoàn toàn trong veo, nhưng đã có thể soi thấy vệt trời.

Giữa trưa, Nam nhắn: “Mẹ, con tập bóng xong về trễ chút. Thầy cho đá giao hữu.” Tin nhắn xuất hiện trên màn hình cũ mèm của chiếc điện thoại, chữ chạy chậm như thở. Hạnh trả lời: “Đừng ham, để sức mai kiểm tra Toán.” Rồi chị cười chính mình: con trai đã lớn tới mức muốn ham cũng phải ham cho đúng bài bản.

Buổi chiều, Khánh dựng thang dưới hiên. Anh đo khoảng cách, khoan hai lỗ mới cho đế đèn, cẩn thận luồn dây qua ống nhựa cố định. Mồ hôi lấm tấm sau gáy, vai khâu mấy mũi còn gờ sẹo mới, nhưng anh làm chậm và chắc, như thể mỗi vòng ren vặn chặt là thêm một nấc neo sự có mặt của mình trong căn nhà này.

— Kê thêm gạch dưới chân thang đi, — Hạnh nói từ trong bếp, giọng không giấu nổi thói quen “chỉ huy”.

— Rõ, — Khánh cười, nhón viên gạch kê lại. — Mai em chịu để anh gắn cái khóa cổng mới hông?

— Ừ, miễn đừng “mạnh tay” quá làm gãy bản lề, — Hạnh đáp.

Kim loại siết vào nhau phát ra tiếng “cạch” mềm. Khánh bật thử, bóng đèn chưa sáng. Anh rút xuống, chỉnh lại hai mối nối, gắn chặt đầu dây, bọc băng keo điện cẩn thận, bật công tắc lần nữa. Ánh đèn trắng đục bật lên, không lóa, không rung, nghiêng nhẹ chiếu đúng khoảng sân trước bậc cửa—chỗ tối nhất nhiều năm qua.

— Được đó, — Hạnh đứng khoanh tay, khẽ gật.

Khánh chống nạnh nhìn thành quả, miệng huýt một tiếng sáo bé xíu. Tia sáng không chỉ dội xuống nền gạch mà còn soi đường viền mỏng trên mặt chị. Lần đầu anh thấy, ở giữa những đường lam lũ quen thuộc, có một nét mịn như mới ủi.

— Con về! — tiếng Thảo vút lên từ cổng. Con bé vừa chạy vừa ngước nhìn bóng đèn —. Ôi, hiên nhà mình sáng như sân khấu!

— Vậy mai con khỏi cần spotlight nhen, — Khánh giả bộ nghiêm túc.

— Không được, — Thảo lắc đầu —. Spotlight của trường soi cho mọi người. Đèn hiên nhà mình soi cho… nhà mình.

Hạnh quay vào bếp, miệng cười mà mắt hơi cay. Những câu nói dường như vô tình của trẻ con đôi khi hợp âm với một chỗ sâu rất sâu trong người lớn.

Nam về lúc xế chiều. Áo ướt mồ hôi, ống quần dính đất. Vừa bước vào sân, nó dừng hẳn, ngước nhìn lên, như bị ánh đèn hiên chặn lại.

— Đẹp hông? — Khánh hỏi, giọng hồn nhiên.

Nam “ừ” một tiếng rất khẽ, rồi cố làm bộ dửng dưng:

— Sáng… quá. Tối… khỏi vấp bậc thềm.

— Ừ, khỏi vấp, — Khánh gật. — Có vấp thì… ba bật đèn sớm hơn nữa.

Họ nhìn nhau, chớp mắt một cái. Một mảnh băng mỏng tan ra không kịp kêu tiếng “tách”.

— Con tắm đi, — Hạnh từ trong nói vọng —. Ăn xong ba chở qua chú Hòa ký tường trình, ghé chú Quân lấy giấy.

— Con đi nữa, — Nam nói, vừa tháo giày —. Con muốn… biết mấy cái giấy đó ra sao.

— Ừ, — Hạnh đồng ý nhanh hơn cả chính chị tưởng.

Văn phòng luật sư buổi chiều có mùi điều hòa lạnh và mùi café đậm. Hòa đưa Khánh tờ tường trình in sẵn, chỉ cho anh từng mục: thời gian nhóm người lạ mặt đến nhà, hành vi đe dọa, vụ đốt thùng rác đầu hẻm. Khánh đọc kỹ, không lướt. Nam ngồi bên, mắt lia qua từng hàng chữ, lạ lẫm thấy tên nhà mình đi vào loại chữ khác—chữ của “hồ sơ”.

— Ký đi con… à ký đi anh, — Hòa sửa lời, cười.

Khánh ký. Hòa đóng dấu nhận, rồi đưa thêm một tờ:

— Đây là lịch đối chiếu tuần sau. Tôi sẽ có mặt. Bên kia không dám ồn nữa đâu. Ta đi ngõ sáng, họ khó lủi bóng tối.

Ra khỏi văn phòng, trời tím lại như mặt một trái mận chín. Quân đứng đợi dưới gốc bằng lăng, đưa xấp giấy có đóng dấu đỏ:

— Bản sao chứng thực. Giữ lấy. Phần gốc tôi cất.

Nam ôm tập giấy, bỗng nói, giọng nghiêm trị:

— Chú Quân… nếu chú giúp tới đây, chú… có bị phiền không?

— Phiền chứ, — Quân cười, mắt hằn những đường chân chim tử tế —. Nhưng có những thứ “phiền” người ta nên nhận, để đêm ngủ ngon.

Trên đường về, Nam ngồi sau xe, ôm chặt chiếc tập bìa như ôm một chiếc khiên. Gió luồn qua cổ áo, mang theo mùi sông mằn mặn và tiếng chuông nhà thờ rung rất mỏng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×