định mệnh bên bếp lửa

Chương 9: Cảm Xúc Ngạc Nhiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khánh ngạc nhiên. Nhưng Hạnh đã khoác áo, mở cổng. Anh theo. Ra đến đầu hẻm, họ thấy một người đàn ông gầy, áo khoác mỏng, nón lưỡi trai kéo thấp. Người ấy ngẩng lên—gương mặt quen một cách cay đắng: Dương. Vẫn đôi mắt thao láo của kẻ hay liếc sau lưng, chỉ khác là hốc mắt sâu hơn, gò má nhọn hơn.

— Anh… chị, — Dương chào, giọng khô —. Em… xin lỗi.

— Xin lỗi… cái gì trong cả đống xin lỗi mà cậu nợ? — Hạnh lạnh.

Dương nhìn xuống, bàn tay xoay xoay chiếc nón:

— Em… bị kẹt. Em tưởng xoay được. Em không nghĩ… tụi nó chơi ác vậy. Em… muốn đưa anh Khánh giấy tờ. Còn vài chuyển khoản vào tài khoản em, vài hóa đơn… Em giấu. Nay em sợ quá. Bên kia cũng dí em. Em muốn đưa cho anh Quân… để… nếu có kiện, cho ra lẽ.

Khánh nhìn người em “kết nghĩa”, giọng khàn:

— Ba năm… cậu ở đâu?

— Trôi dạt. Em… mắc kẹt như con cá trong rọ. Em cũng bị đập. Em… không dám về.

— Cậu không dám về, — Hạnh nói, nhấn từng chữ —, nhưng cậu dám để người khác ở lại chịu thay.

Dương cứng người. Một lát, anh ta đưa ra một phong bì nhàu:

— Trong này là bản sao sao kê, hóa đơn nhận hàng, phiếu xuất kho. Em… giữ được. Anh đưa cho luật sư. Em… hết đường rồi.

Hạnh không vội cầm. Chị nhìn quanh—bóng đêm phủ, nhưng không hoàn toàn yên. Ở góc đường, có một chiếc xe máy tắt máy, người ngồi trên đội nón đen, không nhúc nhích.

— Vào nhà nói, — Hạnh nói khẽ.

— Em… không dám vô, — Dương lùi —. Em bị theo. Chị hiểu mà.

Khánh nắm tay, vết thương giật thót:

— Vậy đưa đây. Rồi cậu đi. Sáng mai tới thẳng văn phòng luật sư. Anh Quân sẽ bảo vệ cậu nếu cậu chịu làm chứng.

Dương trao phong bì. Tay anh ta lạnh, run. Hắn nhìn Khánh, môi run run:

— Em… xin lỗi.

Hạnh đút phong bì vào túi áo trong, mắt không rời chiếc xe máy tối đen kia. Chị nói gọn:

— Đi đi. Đừng dẫn người ta tới cửa nhà tôi.

Dương gật như búa nện, quay lưng. Anh ta đi nhanh vào bóng tối, nuốt chửng bởi con ngõ.

Khánh và Hạnh quay lại. Vừa vào sân, Hạnh đóng sập cổng, cài then. Tim chị đập mạnh như vừa chạy trăm mét. Khánh dựa vào tường, thở ra.

— Cảm ơn… — anh nói.

— Còn sớm, — Hạnh đáp, mắt sắc lại —. Đừng để ai “theo” giấy tờ này.

Chị rút phong bì, lấy một tờ ra xem lướt—đúng là sao kê chuyển khoản, phiếu nhập, chữ ký lằng nhằng của người nhận: Dương.

— Mai anh Quân sẽ lấy, — Hạnh nói —. Đêm nay, cất dưới đáy thùng gạo.

— Ờ, — Khánh cười gượng —. Chỗ thần thánh nhất nhà.

Họ trở vào. Nam và Thảo đứng trong nhà, mắt tròn. Hạnh không giấu:

— Dương đem giấy. Mai giao cho luật sư. Đêm nay… nhà mình ngủ sớm.

— Con ngủ với ba, — Thảo nói, như để đo nhịp an toàn.

— Ừ, — Hạnh mỉm cười —. Ba con ngủ gian chái. Con ngủ với mẹ. Nhà này… mỗi người một giường.

Thảo xịu môi, nhưng ngoan ngoãn gật.

Đêm buông xuống hẳn. Hẻm im ắng, chỉ còn tiếng chó sủa lác đác. Trong nhà, đèn bếp tắt sớm hơn thường lệ. Nhưng không ai ngủ ngon ngay. Hạnh nằm nghe tim mình đập, trong đầu xếp thứ tự việc ngày mai: giao hồ sơ cho Quân, ghé chợ sớm, dặn Nam đừng về khuya, nhắc Thảo đeo khăn cho ấm… Mỗi việc là một sợi dây buộc đá cho chiếc thuyền nhà khỏi trôi.

Khánh nằm trong gian chái, nhìn trần nhà. Vai đau nhức, nhưng tâm nhẹ. Anh nghĩ đến lúc đối mặt ban chiều—lần đầu anh không né. Anh nhớ ánh mắt Nam khi thấy anh đứng thẳng, nhớ cái nắm tay nhỏ của Thảo, nhớ những ngón tay Hạnh băng vết thương không run. Ba thứ đó, cộng lại thành một loại thuốc tê kỳ lạ: dẫu đang đau, vẫn muốn bước tiếp.

Gần nửa đêm, gió nổi. Một tiếng “rầm” nhỏ ở ngoài ngõ. Khánh bật dậy. Anh mở hé cửa sổ nhìn ra: bóng ai đó lướt qua rất nhanh. Một mùi khét thoảng tới—mùi nhựa cháy? Anh lao ra hiên. Hạnh cũng bật dậy, chạy ra. Nam đã ở cổng từ lúc nào, tay cầm cây gậy gỗ. Ngoài cổng, một khói mỏng bốc lên từ thùng rác công cộng đầu hẻm—ai đó vừa châm đốt.

— Vào nhà! — Hạnh kéo Nam.

Khánh xách xô nước, chạy ra dội. Lửa tắt. Anh nhìn quanh—vẫn cái bóng tối đen như miệng giếng. Bực tức buộc lời muốn nổ tung, nhưng anh ngậm lại. Hạnh đặt tay lên vai anh:

— Mai nói phường. Đừng rượt theo. Đêm nay… giữ nhà, giữ người.

Khánh “ừ”. Anh kéo cánh cổng, lồng khóa. Trong nhà, Thảo ngồi trên giường ôm búp bê, mắt mở trừng. Nam đặt gậy xuống, cử động khớp tay nặng nề.

— Không sao, — Khánh nói, khẽ thôi, như nói với chính mình —. Không sao.

Họ trải lại giường, nằm xuống. Giấc ngủ tới muộn, như một con chim rón rén đáp xuống mái nhà, ngó nghiêng, rồi mới chịu rúc đầu.

Sáng sớm, Hạnh mang phong bì tới xưởng Quân hẹn. Trên đường, chị vòng qua phường trình báo chuyện đêm qua. Công an ghi nhận, hẹn sẽ tăng cường tuần tra. Quân nhận phong bì, lật xem từng tờ, mắt sáng lên:

— Đủ. Có cái này, “bên kia” khó gào. Còn Dương?

— Nó sợ. Nhưng nếu cần, tôi kéo nó ra.

— Không cần “kéo”. Đưa nó địa chỉ tôi. Nếu nó tự tới, tôi bảo vệ. Còn nó chạy tiếp… kệ.

Hạnh gật. Chị quay về chợ, bày hàng, tay thoăn thoắt. Lòng chị phẳng ra thêm một chút, như mặt nước sau cơn gió.

Trưa, Khánh nhận được cuộc gọi từ luật sư Hòa:

— Phía kia đã nhận văn bản. Họ hẹn tuần sau đến văn phòng tôi đối chiếu. Và… họ biết công an đang theo dõi. Tối qua thùng rác cháy, phường báo tôi rồi. Anh cứ sinh hoạt bình thường. Nhớ: không gặp riêng ai. Mọi thứ để tôi.

— Vâng, cảm ơn anh.

Khánh gập điện thoại, nhìn ra xưởng. Nam đang đợi ở cửa, tay cầm bản vẽ kệ sách nguệch ngoạc bằng bút chì. Khánh vẫy:

— Vào đây. Mình ráp thử.

Nam bước lại, đặt bản vẽ trên bàn. Hai cha con cúi đầu bên tấm gỗ. Đinh, búa, thước vuông, ke góc—mỗi dụng cụ bỗng trở thành một thứ ngôn ngữ không cần nhiều lời. Khi chiếc kệ đứng vững, Nam thở hắt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

— Đẹp, — Khánh nói.

Nam “ừ”, rồi chen thêm, lần đầu tiên lộ rõ mong ước:

— Con muốn… đặt nó bên cửa sổ. Để sách không bị ẩm.

— Ừ.

Nam ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt ba:

— Ba… giữ lời hứa nha.

— Hứa gì?

— Về nhà đúng giờ. Không biến mất.

Khánh gật. Không cần thề thốt. Một cái gật bằng cả phần vai đang đau.

Tối ấy, nhà họ bình yên hiếm có. Cơm nóng, canh ngọt, tiếng TV nhỏ phát bản tin thời tiết. Nửa bản tin, Hạnh tắt. Chị không thích tiếng người xa lạ tràn vào nhà khi nhà còn ít tiếng thân thuộc. Thảo gấp thêm ba chiếc máy bay, đặt tên từng cái: “Bếp Lửa”, “Cổng Nhà”, “Kệ Sách”.

— “Kệ Sách” là tên máy bay hả? — Nam bật cười.

— Ừ. Máy bay này bay tới chỗ kệ, đậu đó, giữ sách cho khô.

— Ờ… nghe cũng… có lý.

Khánh ngả lưng ra ghế, nhắm mắt một chút. Mệt mỏi hôm nay khác mệt mỏi của ba năm trước: nó có mục đích, có nhịp thở, và có chỗ đặt xuống.

— Ngày mai, — Hạnh nói, vừa gấp lại cái túi —, anh qua ông Tám rồi ghé phường ký tờ tường trình. Tôi… sẽ qua trường nộp tiền học thêm cho Nam. Chiều… mua ít bóng đèn. Hiên tối quá.

— Để tôi leo thay, — Khánh đáp.

— Ừ. Nhưng… nhớ kê thang chắc.

— Rõ.

Họ nói với nhau bằng những câu ngắn, như đóng cọc cho một cây cầu phao đang bắc qua đoạn nước xiết. Mỗi câu là một cái cọc. Cọc đủ dày, cầu mới qua được.

Đêm sau đó không có tiếng xe, không có mùi cháy. Gió thổi, mang theo mùi hoa sữa từ con đường lớn. Nam ngủ sớm, ôm trong tay một chiếc máy bay giấy. Thảo mơ thấy mình hát giữa một sân khấu xanh, đèn chiếu xuống như mưa. Hạnh ngủ muộn nhất, nhưng giấc ngủ đến êm. Khánh, lần đầu trong nhiều năm, ngủ một mạch tới sáng.

Buổi sáng, ánh nắng rắc bụi vàng lên bàn gỗ. Hạnh mở cửa, thấy trên bậc thềm một gói bưu phẩm nhỏ, không ghi người gửi. Chị cảnh giác—đè nhẹ ngón tay, thấy mềm. Khánh mang găng, mở cẩn thận. Bên trong là… một xấp giấy photo khác, cùng dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “Cái này nữa. Em giao đủ rồi. Em đi.”

— Dương, — Khánh nói, cầm lên, thở dài —. Nó… giao xong là biến.

— Kệ nó, — Hạnh nhẹ —. Nó giao xong, nhà này nhẹ thêm một phần. Mỗi người tự mang phần của mình. Mình không mang giùm nữa.

Khánh gật. Anh xếp giấy vở vào bìa, lồng vào túi nylon, buộc kỹ, đặt cạnh thùng gạo—“két sắt” của nhà.

Thảo chạy ra sân, hít một hơi dài:

— Mẹ ơi, bếp nhà mình hôm nay thơm như… như tối văn nghệ!

Hạnh cười:

— Ừ. Nhưng thơm nhất là… bữa cơm tối nay. Ba con hứa về đúng giờ.

— Ba nhớ đó, — Thảo chỉ tay.

— Ừ, — Khánh đưa ba ngón tay, làm dấu “lời hứa”.

Nam đứng sau cửa, giả vờ buộc dây giày, môi nhếch một nụ cười không giấu được:

— Vậy tối con… nhờ ba bắt giùm cái đèn hiên.

— Nhận lệnh, — Khánh đáp, rồi nhìn Hạnh —. Và… nếu có thể… mai anh đưa Thảo đi học. Chỉ… đi rồi về. Không làm phiền.

Hạnh ngẫm vài giây, rồi gật:

— Được. Mai.

Bữa sáng qua như một bài khởi động. Mỗi người có điểm đến, có việc phải làm. Nhưng khác những ngày cũ, họ mang theo trong túi áo những mảnh nhỏ bình yên: một lá đơn đã ký, một phong bì đã cất, một cái kệ sách đang chờ ráp, và một lời hứa treo trên hiên nhà.

Ở đầu ngõ, cây dâm bụt vừa ra một bông đỏ thắm. Cánh hoa mỏng như cánh máy bay giấy. Gió đến, bông hoa không bay—nó chỉ rung, và ở lại. Như họ, sáng nay. Ở lại, để chờ ngọn đèn trên hiên bật lên vào lúc hoàng hôn, báo tin: nhà đang dần ấm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×