định mệnh nơi công sở

Chương 1: Sự Cố Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ đứng yên lặng trong góc khuất của sảnh VIP tại sự kiện "Tương Lai Tài Chính Châu Á", một chiếc ly Champagne rỗng trên tay, đôi mắt sắc bén quét qua từng gương mặt quen thuộc trong giới thượng lưu. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống làm nổi bật bộ vest đen tối giản, ôm sát thân hình mảnh dẻ, tạo ra vẻ ngoài chuyên nghiệp, lạnh lùng, gần như vô hình.

Mười năm.

Mười năm kể từ ngày cha cô gục ngã, tất cả mọi thứ cô xây dựng, từ bằng cấp danh giá đến kinh nghiệm làm việc ở những công ty nước ngoài hàng đầu, đều chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho một mục tiêu duy nhất: Tạ Minh Vũ.

Hôm nay là cơ hội tốt nhất để cô tiếp cận anh. Tạ Minh Vũ, Tổng tài Tập đoàn T&M, nổi tiếng với sự lạnh lùng đến mức tàn nhẫn và khả năng thao túng thị trường không ai sánh bằng. Anh ta đang ở đó, ở trung tâm của mọi sự chú ý, cao ngạo và không thể chạm tới, giống như một pho tượng được tạc từ băng.

Minh Vũ đang đứng ở rìa ban công, trò chuyện với Ngài Chủ tịch Ngân hàng Trung ương. Anh mặc một bộ suit màu xám than lịch lãm, vai rộng và eo thon, phong thái trầm tĩnh nhưng toát ra áp lực vô hình khiến những người xung quanh phải tự động giữ khoảng cách ba mét. Mái tóc đen được chải gọn gàng, để lộ vầng trán thông minh, và đôi mắt anh, ngay cả khi đang cười xã giao, vẫn mang theo một sự cảnh giác sắc bén, như thể anh đang phân tích giá trị của từng người trong căn phòng này.

An Hạ siết chặt chiếc ly. Đây không phải là nơi để cô thực hiện kế hoạch trả thù, ít nhất là chưa phải bây giờ. Mục tiêu của cô là trở thành thư ký của anh, một vị trí cho phép cô tiếp cận "chiếc chìa khóa" đã bị Tạ gia cất giữ suốt mười năm qua – đó là những tài liệu liên quan đến dự án X.

Bất chợt, một bóng người lướt qua vai cô. Là Lâm Thanh, con gái độc nhất của một đối thủ cạnh tranh mới nổi, người luôn có ý đồ với Tạ Minh Vũ. Cô ta đang tiến đến chỗ anh, tay cầm một ly rượu vang đỏ đắt tiền, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lộ rõ vẻ hưng phấn.

"Chào Tổng tài Tạ. Thật vinh dự khi được gặp anh ở đây," Lâm Thanh nói bằng một giọng điệu ngọt ngào pha chút nũng nịu.

Tạ Minh Vũ chỉ liếc nhìn cô ta, nét mặt không thay đổi. "Cô Lâm, tôi đang bàn việc với Chủ tịch. Xin phép." Giọng nói của anh trầm và dứt khoát, mang theo hơi lạnh khiến Lâm Thanh thoáng chốc cứng đờ.

Nhưng Lâm Thanh không dễ bỏ cuộc. Cô ta cố gắng chen vào cuộc trò chuyện, nhưng trong lúc lúng túng, bàn tay cô ta run lên.

Chỉ còn hai giây nữa, ly rượu vang đỏ sẽ đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của Tạ Minh Vũ. Đó sẽ là một sự cố xã giao tệ hại, làm mất mặt cả anh lẫn tập đoàn T&M.

An Hạ không hề suy nghĩ. Cô lao ra khỏi góc khuất.

Không phải vì cô muốn cứu anh ta. Mà vì cô không muốn một sự cố tầm thường nào làm gián đoạn kế hoạch của cô. Cô cần anh ta nhìn thấy cô.

"Cẩn thận!" An Hạ gần như hét lên.

Cô dùng tốc độ của một vận động viên điền kinh, nhưng thay vì chặn tay Lâm Thanh, An Hạ lại cố ý va mạnh vào cô ta, khiến Lâm Thanh mất thăng bằng hoàn toàn. Cả người Lâm Thanh đổ về phía trước.

Không phải rượu vang đỏ đổ lên áo Minh Vũ. Mà là chính Lâm Thanh đổ sụp vào Minh Vũ.

Minh Vũ nhanh chóng phản ứng, anh giữ được Lâm Thanh, nhưng cú va chạm khiến ly rượu trên tay cô ta văng lên không trung, tạo thành một đường cong màu đỏ đẹp mắt.

Ly rượu không đổ vào Minh Vũ. Nó đổ lên một bản phác thảo kiến trúc quan trọng đang nằm trên chiếc bàn kính gần đó, làm nhòe đi chữ ký và dấu mộc của đối tác Đức.

Cả sảnh tiệc bỗng chốc im lặng như tờ.

Lâm Thanh kinh hãi, lắp bắp: "Tôi... tôi xin lỗi, Tổng tài Tạ, là cô ta... cô ta đã đẩy tôi!" Cô ta chỉ tay về phía An Hạ, người đang đứng cạnh đó với vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

An Hạ thong thả nhặt chiếc ly rỗng trên sàn, ánh mắt giao nhau với Minh Vũ.

Ánh mắt anh ta không có sự giận dữ, mà là một sự tò mò nguy hiểm, giống như một con báo đang phân tích con mồi của mình. Anh ta buông Lâm Thanh ra, cô ta lập tức lùi về phía sau.

"Cô là ai?" Minh Vũ hỏi, giọng điệu không hề lớn, nhưng mang sức nặng của cả một tảng băng.

An Hạ cúi đầu nhẹ nhàng, nhưng không hề run sợ. "Tôi là An Hạ. Nhân viên hỗ trợ của công ty tổ chức sự kiện, thưa Tổng tài Tạ. Tôi thấy cô Lâm mất thăng bằng nên đã cố gắng hỗ trợ, nhưng có vẻ phản ứng của tôi hơi chậm."

Cô không chối bỏ, nhưng lời giải thích lại đẩy trách nhiệm về phía Lâm Thanh, người đã mất kiểm soát, và bản thân cô chỉ là người phản ứng kém hiệu quả.

"Chậm?" Minh Vũ nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua, "Phản ứng chậm mà lại nhanh hơn cả vệ sĩ của tôi. Cô có biết mình vừa làm hỏng cái gì không?"

An Hạ nhìn vào bản phác thảo bị nhuộm đỏ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Minh Vũ, không hề né tránh.

"Tôi biết. Đó là Bản Hợp tác Chiến lược cho Dự án K-Line. Giá trị hợp đồng lên tới 50 triệu đô la. Nhưng may mắn là Chủ tịch Ngân hàng Trung ương đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Ông ấy sẽ hiểu sự cố không phải là cố ý, và với kinh nghiệm của T&M, bản sao lưu kỹ thuật số của hợp đồng chắc chắn đã được thực hiện trước khi mang ra khỏi văn phòng. Tổng tài Tạ sẽ không để một vết mực quyết định số phận của 50 triệu đô la."

Cô nói trôi chảy, logic và sắc bén. Cô không xin lỗi cho hành động của mình, mà xin lỗi cho sự bất cẩn của Lâm Thanh, đồng thời trấn an Minh Vũ bằng kiến thức chuyên môn của một người nắm rõ cách vận hành của một tập đoàn tài chính lớn.

Chủ tịch Ngân hàng Trung ương, người đang theo dõi cuộc đối thoại, cười lớn. "Cô gái này thú vị thật đấy, Tạ tổng. Cô ấy nói đúng. Vấn đề chỉ là hình thức thôi."

Minh Vũ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào An Hạ. Anh ta đã quen với những lời xu nịnh, nhưng sự thẳng thắn và logic đầy thách thức này khiến anh ta bị thu hút.

"Cô An Hạ," Minh Vũ bước lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn một gang tay, "Cô có vẻ không phải là nhân viên hỗ trợ sự kiện bình thường. Tại sao cô lại làm ở đây?"

Đây là lúc cô chờ đợi.

"Tôi đang tìm kiếm một cơ hội tốt hơn, Tổng tài Tạ," An Hạ nói, nâng cằm kiêu hãnh. "Tôi không thích làm việc ở hậu trường."

Minh Vũ dựa người vào bàn, ánh mắt thâm sâu dò xét cô từ đầu đến chân. "Cơ hội tốt hơn? Với khả năng đẩy người khác và làm hỏng hợp đồng quan trọng, cô nghĩ tôi có thể cho cô cơ hội gì?"

"Vị trí Thư ký riêng."

Câu trả lời của An Hạ khiến không khí lại trở nên căng thẳng. Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Vị trí đó đã bỏ trống sáu tháng nay vì không ai chịu nổi sự hà khắc của Tạ Minh Vũ.

"Cô táo bạo hơn tôi tưởng," Minh Vũ lạnh lùng nói. "Tôi không tuyển người dựa trên sự táo bạo, mà dựa trên hồ sơ năng lực. Cô có gì?"

An Hạ không trả lời bằng lời. Cô rút ra một chiếc thẻ nhớ USB nhỏ bé từ túi áo vest và đặt nó lên chiếc bàn bị nhuộm đỏ.

"Trong đó có bản phân tích chi tiết về điểm yếu tài chính của đối tác K-Line, những điểm mà họ đã cố tình che giấu trong báo cáo hợp tác. Tôi đã thực hiện nghiên cứu này trong ba ngày. Nếu Tổng tài Tạ mở ra và thấy nó đáng giá, tôi sẽ được phỏng vấn."

Nói xong, An Hạ lùi lại một bước, cúi đầu chào lịch sự, và quay người bước đi, bỏ lại chiếc USB nhỏ bé nằm chơ vơ trên bàn, thách thức sự kiêu ngạo của vị Tổng tài.

Minh Vũ nhìn theo bóng lưng An Hạ cho đến khi cô khuất hẳn. Sau đó, anh cầm chiếc USB lên, ánh mắt đầy suy tư. Anh biết, cô gái này không đơn giản, và sự cố vừa rồi không phải là tai nạn, mà là một màn trình diễn có chủ đích. Cô đã thành công trong việc bước vào tầm ngắm của anh.

Anh cắm chiếc USB vào máy tính bảng, lướt qua các trang phân tích. Mười phút sau, Minh Vũ ngước nhìn thư ký thường trực, người đã tái mặt vì sự cố.

"Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn của tôi trong chiều nay," Minh Vũ ra lệnh, giọng điệu dứt khoát. "Liên hệ với An Hạ. Nói cô ấy có một giờ để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn cá nhân tại văn phòng tôi."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×