định mệnh nơi công sở

Chương 2: Cuộc đấu trí ở tầng thượng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi nhận được cuộc gọi từ thư ký thường trực của Tạ Minh Vũ, An Hạ chỉ nở một nụ cười gần như không thể nhận ra. "Một giờ. Đó là một sự lãng phí tài nguyên công ty," cô lẩm bẩm, không phải vì cô cần nhiều thời gian hơn, mà vì sự kiêu ngạo của Tạ Minh Vũ khi ấn định một thời hạn gần như không thể.

Cô nhanh chóng rời khỏi sự kiện, gọi một chiếc taxi thẳng đến trụ sở T&M. Trên đường đi, cô không hề vội vàng kiểm tra lại hồ sơ hay luyện tập lời nói. Mười năm chuẩn bị đã nằm gọn trong đầu cô, được sắp xếp cẩn thận như một tủ hồ sơ đã được mã hóa. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà chọc trời của thành phố, nơi T&M đứng sừng sững như một ngọn hải đăng của quyền lực và tham vọng.

Minh Vũ đã cho cô một giờ. Anh ta muốn xem cô phản ứng thế nào dưới áp lực thời gian, muốn xem liệu cô có phải là một người chỉ giỏi nói suông hay không. Cô đã chuẩn bị cho những trò chơi tâm lý này từ lâu. Cô cần phải thể hiện sự chuyên nghiệp đến mức hoàn hảo, che giấu mọi dấu vết của một quá khứ liên quan đến Tạ gia.

Đúng 55 phút sau, An Hạ bước vào sảnh chính của Tập đoàn T&M. Sảnh đón tiếp bằng đá cẩm thạch đen và vàng, với trần nhà cao gấp đôi bình thường, mang lại cảm giác choáng ngợp và lạnh lẽo.

Thư ký thường trực, một người phụ nữ trẻ tên Thanh Vân, với vẻ ngoài căng thẳng và kính sợ, đang chờ sẵn. "Cô An Hạ, mời cô đi lối này. Tổng tài Tạ đang chờ cô."

Họ đi thang máy riêng lên tầng 68. Càng lên cao, áp lực không khí dường như càng loãng, hoặc có lẽ đó là áp lực của quyền lực Tạ Minh Vũ. Tầng 68 là tầng Tổng tài, nơi mọi giao dịch hàng tỷ đô la được quyết định.

Văn phòng Tổng tài nằm ở cuối hành lang dài, toàn bộ bằng kính cường lực, nhìn ra thành phố như một bản đồ thu nhỏ dưới chân. Khi Thanh Vân mở cửa, An Hạ hít một hơi sâu và bước vào.

Văn phòng không hề bày biện rườm rà. Bàn làm việc bằng gỗ mun đen bóng, phía sau là bức tường kính nhìn thẳng ra đường chân trời. Ánh sáng chiều tà hắt vào, tạo thành một quầng sáng bạc quanh Tạ Minh Vũ, khiến anh trông giống một vị thần tối cao đang ngự trị.

Anh đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm chiếc USB cô đã đưa, ánh mắt không rời khỏi màn hình chiếu lớn treo trên tường, nơi hiển thị các biểu đồ phân tích của cô. Anh không quay lại ngay. Anh muốn cô chờ đợi.

Sự im lặng kéo dài gần ba phút. An Hạ đứng thẳng, vai buông lỏng, nhưng ánh mắt không hề chớp. Cô đang quan sát Minh Vũ. Anh không chỉ là một Tổng tài, anh là một cỗ máy phân tích và ra quyết định.

Cuối cùng, Minh Vũ quay lại. Anh đặt chiếc USB xuống, tiếng va chạm lạnh lẽo vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

"Phân tích của cô... có giá trị." Giọng anh trầm và vang, không mang bất kỳ sắc thái cảm xúc nào. "Nhưng nó không hoàn hảo. Cô đã bỏ lỡ một khoản nợ tiềm ẩn ở công ty con thuộc sở hữu của K-Line ở Hồng Kông. Mặc dù nó chưa được báo cáo chính thức, nhưng nó sẽ được kích hoạt nếu giá cổ phiếu giảm 10% nữa."

An Hạ cảm thấy một sự ngạc nhiên nhỏ nhoi len lỏi qua lớp vỏ bọc bình tĩnh của mình. Anh ta chỉ mất chưa đầy một giờ để tìm ra một điểm mà cô đã phải mất ba ngày đêm mới có thể xác định được sự tồn tại của nó, chứ chưa nói đến việc đào sâu.

"Tôi xin lỗi, Tổng tài Tạ. Tôi đã tập trung vào điểm yếu cấu trúc. Thông tin về công ty con đó không có sẵn trong hồ sơ công khai," cô đáp, giọng điệu khiêm tốn nhưng không luồn cúi.

Minh Vũ bước đến chiếc bàn họp tròn bằng đá cẩm thạch trắng. Anh ta ra hiệu cho An Hạ ngồi xuống.

"Thông tin công khai không có nghĩa là nó không tồn tại. Một thư ký bên cạnh tôi phải biết cách tìm kiếm những gì 'không tồn tại'." Anh ngồi xuống, tựa lưng vào ghế da cao cấp, hai tay đan vào nhau. "An Hạ. Lý lịch của cô quá ấn tượng. Tốt nghiệp loại xuất sắc ở Harvard, ba năm làm việc tại McKinsey & Company, hai năm là Giám đốc dự án tại một ngân hàng đầu tư ở London. Mức lương hiện tại của cô chắc chắn phải cao hơn nhiều so với vị trí thư ký tại T&M."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang cố gắng xuyên thủng tâm trí cô.

"Tại sao?"

Đây là câu hỏi mấu chốt.

"Thưa Tổng tài Tạ," An Hạ bắt đầu, ánh mắt kiên định. "McKinsey và Ngân hàng Đầu tư dạy tôi cách phân tích dữ liệu, cách tư vấn chiến lược. Nhưng T&M là nơi thực hiện chiến lược đó. Tôi không muốn chỉ là một người tư vấn đứng ngoài cuộc. Tôi muốn được ở trung tâm của hành động, nơi mọi quyết định đều mang lại tác động thực tế. Vị trí thư ký riêng không phải là nơi tôi đến để nghỉ ngơi. Nó là trung tâm điều khiển của một tập đoàn tài chính, và tôi muốn học hỏi từ người giỏi nhất."

"Học hỏi?" Minh Vũ nhướng mày. "Cô có vẻ không phải là người thích đi học. Cô thích thống trị hơn."

"Thống trị dựa trên nền tảng vững chắc. Tôi tin rằng, để thống trị, tôi cần phải hiểu cách Tổng tài Tạ vận hành đế chế này từ bên trong. Đây là một cuộc đầu tư dài hạn vào kiến thức, chứ không phải là sự thỏa mãn ngắn hạn về tiền bạc." An Hạ giữ cho câu trả lời của mình hoàn hảo, kết hợp giữa sự tôn trọng và tham vọng không thể chối cãi.

Minh Vũ dựa về phía trước, đột nhiên thay đổi thái độ. "Bỏ qua những lời sáo rỗng. Hãy nói về cha cô."

Cả người An Hạ cứng lại. Cô biết điều này sẽ đến. Cô đã chuẩn bị cho phản ứng này, nhưng vẫn cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.

"Cha tôi? Ông ấy đã qua đời năm 20 tuổi."

"Không phải cha nuôi," Minh Vũ cắt ngang, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao cạo. "Cha ruột. Ông An Kiến Tường. Chủ tịch Tập đoàn An Phát. Phá sản mười năm trước."

An Hạ giữ khuôn mặt không cảm xúc. "Thưa Tổng tài Tạ, tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình ruột thịt từ lâu. Tôi được nhận nuôi bởi gia đình họ Lưu. Hồ sơ của tôi tại McKinsey được lập dưới tên Lưu An Hạ."

"Nhưng tên thật của cô vẫn là An Hạ. Và tôi biết rõ An Phát đã phá sản như thế nào. Dự án X. Tài liệu của dự án đó vẫn đang nằm ở đâu đó, và nó đã khiến An Phát gục ngã." Minh Vũ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng thông thường, mà là một sự căng thẳng mang tính cá nhân. "Cô đến đây vì lý do đó phải không? Để tìm kiếm thứ đã khiến cha cô mất đi tất cả?"

An Hạ đáp trả thẳng thừng, sử dụng sự thật được che đậy một cách khéo léo. "Nếu Tổng tài Tạ muốn nói về động lực, thì động lực của tôi là không bao giờ lặp lại thất bại đó. Tôi đã nghiên cứu sự sụp đổ của An Phát như một bài học kinh điển về việc quản lý rủi ro và đầu tư sai lầm. Tôi muốn trở thành người giúp Tổng tài Tạ tránh được những sai lầm tương tự. Quá khứ là động lực của tôi, nhưng tương lai của tôi là T&M."

Minh Vũ nhắm mắt lại một lúc, như đang cân nhắc mọi lời cô nói. Anh biết cô đang nói dối, nhưng cô đang nói dối một cách quá hoàn hảo. Cô đã lấy chính điểm yếu của mình biến thành sức mạnh và sự kiên định.

Anh mở mắt ra. "Hợp đồng."

Minh Vũ đẩy một chiếc phong bì da màu đen về phía cô.

"Thư ký riêng của tôi phải là người hoàn toàn trung thực, có thể giữ bí mật và đối mặt với rủi ro lớn nhất mà không hề nao núng. Đặc biệt là những rủi ro liên quan đến quá khứ của tôi."

An Hạ mở phong bì. Bên trong là một Hợp đồng Thử việc sáu tháng với mức lương cao đến kinh ngạc, kèm theo các điều khoản bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.

"Có một điều khoản tôi muốn cô đọc kỹ," Minh Vũ nói, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn. "Nếu cô bị phát hiện có hành vi gian lận hoặc phản bội niềm tin, không chỉ cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý, mà tôi sẽ đảm bảo rằng cô sẽ không thể tìm được việc làm trong bất kỳ công ty tài chính nào khác trên toàn thế giới. Cô sẽ trở thành một bóng ma trong ngành này."

An Hạ không hề dao động. Cô đã đọc và nghiên cứu luật lao động quốc tế kỹ lưỡng. Điều khoản này hoàn toàn hợp pháp và cũng là một lời tuyên bố về quyền lực tuyệt đối của Tạ Minh Vũ.

"Tôi đã hiểu rõ," An Hạ nói, cầm bút lên.

"Chưa hết," Minh Vũ ngắt lời. Anh ta nhìn vào chữ ký cô sắp đặt. "Tôi vẫn chưa hỏi cô một câu hỏi quan trọng nhất."

An Hạ ngước lên, ánh mắt đầy thách thức. "Xin mời, Tổng tài Tạ."

"Cô là một người rất thông minh, An Hạ. Thông minh đến mức nguy hiểm. Cô có nghĩ rằng mình sẽ yêu tôi không?" Minh Vũ hỏi, một câu hỏi bất ngờ, cá nhân và cực kỳ quyền lực.

Câu hỏi này gần như đánh gục lớp phòng vệ tâm lý của An Hạ. Cô đã chuẩn bị cho mọi câu hỏi về tài chính, kinh doanh, và quá khứ, nhưng không phải là tình cảm. Nó không nằm trong kế hoạch.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười lạnh nhạt. "Thưa Tổng tài Tạ, tôi tin rằng tình yêu là một khoản đầu tư có rủi ro quá cao và lợi nhuận không ổn định. Tôi chỉ đầu tư vào những gì chắc chắn. Mục tiêu của tôi là sự nghiệp và kiến thức. Tổng tài Tạ quá bận rộn để trở thành một khoản đầu tư hấp dẫn."

Cô trả lời hoàn hảo, sử dụng chính ngôn ngữ kinh doanh để bác bỏ khả năng tình cảm, đồng thời thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt đối.

Minh Vũ dựa lưng vào ghế, gật đầu chậm rãi, như thể anh vừa nhận được một câu trả lời mà anh đã chờ đợi. Anh ta không thích những thứ rối rắm, và câu trả lời này đảm bảo sự rõ ràng trong mối quan hệ công việc.

"Tốt. Tôi cũng không cần một thư ký lãng mạn. Tôi cần một người sắt đá." Anh ta chỉ vào tờ hợp đồng. "Ký đi."

An Hạ đặt bút xuống, ký tên: LƯU AN HẠ.

Khi cô hoàn thành, Minh Vũ cầm hợp đồng lên, đặt nó vào ngăn kéo bàn làm việc.

"Chúc mừng cô, An Hạ. Cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn. Ngày mai, 7 giờ sáng, cô phải có mặt tại văn phòng này. Sáng sớm, trước khi mọi người đến, tôi cần cô sắp xếp lại toàn bộ tài liệu dự án K-Line theo hệ thống phân tích mới của cô."

Anh đứng dậy, bước đến cạnh cửa sổ, quay lưng lại với cô.

"Và hãy nhớ một điều," giọng Minh Vũ trở nên trầm và lạnh. "Tôi muốn cô làm việc cho tôi, An Hạ. Nhưng hãy nhớ, tôi không thích bị lừa dối. Nếu tôi phát hiện bất cứ sự thật nào cô che giấu, dù là nhỏ nhất, cô sẽ hối hận vì đã bước chân vào T&M. Chào mừng đến với công ty."

An Hạ cũng đứng dậy, cô chỉ cúi đầu chào mà không nói thêm lời nào. Cô đã thành công. Kế hoạch đã bắt đầu. Mặc dù lời cảnh báo của anh ta nghe có vẻ rợn người, nhưng cô đã đạt được mục tiêu đầu tiên của mình: Cô đã bước vào lòng của đế chế Tạ Minh Vũ, cách "chiếc chìa khóa" Dự án X chỉ còn một bức tường kính.

Ngay khi cánh cửa văn phòng đóng lại sau lưng cô, An Hạ cảm thấy cơ thể mình run lên. Không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thỏa mãn sâu sắc và một adrenaline dâng trào.

Mười năm. Cuối cùng, tôi cũng đã ở đây, Tạ Minh Vũ. Cô nghĩ, nhìn lại cánh cửa gỗ mun lạnh lẽo. Anh sẽ phải trả giá cho những gì đã xảy ra.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô không thể phủ nhận cảm giác bị cuốn hút một cách nguy hiểm bởi người đàn ông quyền lực và lạnh lùng mà cô vừa ký hợp đồng. Cuộc đấu trí chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×